Samstag, 28. Mai 2011
30 - 4 2010 Cảm Xúc
27-4-10
Đêm nay ngồi khóc một mình , niềm cảm xúc liên tục từ trưa chủ nhật ,khi đón tiếp những người quen biết đả một thời sống chung trong trại tỵ nạn từ 30 năm trước,cùng ngồi lại ngoài vườn bier nhà hàng mình ;vừa nướng thịt vừa bàn chuyện sẻ tổ chức một buổi lể kỷ niệm 30 năm sống trên nước Đức ,có nhiều người đả hơn 18 năm chưa từng gặp mặt ,nay nhìn lại họ thay đổi nhiều quá ,người thì mang bệnh máu đường ,người mang bệnh máu có mở , có người chưa già tóc đả bạc trắng ,hay những người ngày xưa có thành kiến với nhau chưa bao giờ chịu ngồi chung một bàn ,nay lại chịu khó ngồi chung hết lại với nhau ở nhà mình , để cùng ăn cùng bàn chuyện tổ chức một buổi hợp mặt thật đầy ý nghỉa ,để thế hệ thứ hai có thể có được khái niệm về cuộc sống khởi đầu của bậc cha mẹ , vì sao lại đến định cư ở nước Đức ,củng như nói lời tạ ơn những người Đức làm chuyện từ thiện ,30 năm trước đả giúp đở cho những con người vừa thoát khỏi cuộc sống địa ngục ở trần gian , để bắt đầu một cuộc sống mới bằng hai bàng tay trắng ,có sự nhiệt tình của họ dìu dắt ,dù là khác chủng tộc với nhau .Mình biết trong thâm tâm ,ai củng chịu khó thu hẹp lại tính khí riêng của mọi cá nhân ,để cùng nhau hợp lực bàn việc tổ chức ,vì ai củng mang trong lòng một nổi niềm biết ơn ,biết ơn đất nước nầy đả cưu mang họ ,cho mọi người mình có một cơ hội tạo nên một cuộc sống mới ,trong đó rất nhiều người đả thành đạt như ngày hôm nay ,biết ơn cha mẹ và trờiđất đả cho chúng mình được sống những ngày bình yên 30 năm dài sau cơn chạy nạn xa cố hương , nhớ ơn những con người đầy lòng nhân ái ,không ngại khó khăn giúp cho mọi người được thích nghi cuộc sống xa lạ lúc bang đầu ,để hôm nay thế hệ thứ hai của chúng mình được quyền sống và hưởng hạnh phúc bình yên như người bản xứ trên mảnh đất đối với mình vẩn là xứ lạ quê người nầy ..................
Tối chủ nhật ,lại tình cờ trên trang web của chồng ,đọc được bài " Cô Bé 14 Tuổi Bị Hải Tặc Bắt " của diemtan ,kể lại câu chuyện cô con gai bị hải tật bắt đi của thầy dạy Anh văn của mình hồi còn nhỏ , tuy là những lần về VN củng nghe bạn bè nhắc nhở ,nhưng cứ tưởng chết rồi thì mọi sự như đả hết ,hết khổ sở , đớn đau ,hết xót xa ,mà chỉ có một phần ngậm ngùi cho thân phận người xấu số , hay cha mẹ nạn nhân mỏi khi được nhắn nhở , ai ngờ cha mẹ nạn nhân lại gặp thầy liên Thành ,một nhà ngoại cảm , nói chắc chắn rằng tháng 10 nầy cha con họ sẻ trùng phùng ở VN một cách bất ngờ . câu chuyện nầy làm cho mình xúc động đến tột cùng ,khi bị bắt con gái thầy củng chỉ 14 tuổi ,27 năm sống nơi hang cợp không có người thân thuộc ,mà vẩn sống ........ và sẻ trở về VN tìm người thân ,thăm mộ mả tổ tiên ........,đọc bàn tin tức đó song thì mình khóc ,mừng đến nổi copy lại gởi hết cho lớp học của mình để báo tin ,dù biết rằng tin nầy còn phải chờ đến tháng 10 mới chính xác ....
Chiều nay trở về Lamp ,ngồi một mình ở công trường Europa ,nắng thật ấm ,tư tưởng miêng mang trở về với bao nhiêu kỷ niệm một thập niêm đả sinh sống nơi đây ,nhừng ngày đầu của hai vợ chồng mới chung sống ,bao nhiêu khó khăn củng đả từng bước từng bước cố gắng vượt cho qua , trước mặt mình là con đường đả không biết bao nhiêu lần chứa đầy kỷ niệm của những ngày hội hè ,cả hội người đồng hương chung sức bán chả giò và Salat để gây quỹ ,mua sách , mua giàn nhạc ,tổ chức tết VN ,ngày tháng ấy ,mình tôn sùng chồng như một người cha ,một anh hùng trong thâm tâm đứa con gái ,vì hoàn cảnh phải sớm xa nhà xa cha mẹ ,mang hết niềm tin và tình cảm gởi gấm một người đàn ôngVN lớn tuổi hơn mình nhiều ,để chung nhau xây dựng tương lai cho cuộc sống mới , đứa con gái lớn của mình củng sinh ra tại thành phố nầy ,học hết tiểu học ở đây ,chồng củng là người rất được mọi thành phần trong xả hội ở đây kính mến ,bằng chứng là 27 năm trước khi còn nghèo khổ không mua nổi cái tủ lạnh hai tầng ,chồng mở miệng hỏi chủ tiệm Klotz ở trước mặt công viên Europa rằng có thể mua trả góp làm 7 lần không ? thật bất ngờ là chủ tiệm đả cho mang cái tủ lạnh về ngay ,không cần làm giấy nợ gì ráo ,chỉ nói là cứ mỏi tháng mang 100 mark ra trả là được ,bây giờ cái tủ đả quá củ ,nhưng vẩn còn theo mình về ở đây hơn 17 năm rồi ,củng như một kỷ vật tượng chưng sự tin tưởng giữa người và người với nhau ,nó vẩn luôn luôn làm nền tảng trong căn nhà chứa đầy tình thương yêu gia đình và nhân phẩm thiện mỹ của mỏi thành viên trong nhà , thời gian cùng nhau chia sẻ cực khổ và gánh vác nặng nhọc để dựng nghiệp đả qua đi một cách êm đềm và hạnh phúc , hồi nghỉ lại những nổi niềm vui chung , nổi lo lắng chung ,chưa bao giờ xảy ra những lời tổn thương nhau nặng và đáng sợ ,đáng buồn đến tận đáy địa ngục như từ tháng 9 năm ngoái trở lại đây , có lẻ khóc chỉ để khóc cho nhẹ bớt và vơi đi sự đau đớn đè nén tận đáy lòng ,từ tình cảnh vợ chồng đả phải trở thành như đôi bạn thâm niên để chăm sóc lẩn nhau trong cuộc sống ,người ta đả phải trả ra bao nhiêu nước mắt và đau khổ nhau trong lòng ? và ngày ngày ,còn phải chịu đựng những cảnh nhởn nhơ trên căn nhà tinh thần của chồng đầy công sức dựng ra từ hơn 2 năm nay , những bài thơ ca ngợi tình ngoại hôn huyền diệu,lấy chuyện thần thoại ra tự ca ngợi ý nghỉa giựt chồng là quyền tình yêu trai gái, đăng những ký hiệu tên gọi ai đọc lên củng phải cảm thấy hổ thẹn và nhục nhả giùm,nhởn nhơ nhảy múa trước diễn đàn cho chồng và những người quen biết,đồng khóa hay thành viên của trang web vào đọc . Thật sự không hiểu nổi một người đả sống đến từng tuổi 60 ,biết cầm viết để viết ra chữ nghỉa ,lại có thể làm ra những trò đáng cho con nít nó kinh thường đến thế nầy , lại có thể mỏi ngày ra vào bao nhiêu bận trang web của những si quan KQ một thời bay lạng tung quành ngang dọc giưa bầu trời và xả hội lừng lẩy ,để làm hề làm trò giành chồng như ở chợ trời bán đồ củ cho mọi người côi !.
Có lẻ khóc củng chỉ là khóc chỉ để thương tiếc những cảm giác trong sáng ,cao thượng một thời vừa bị mất đi ,khóc rồi ,cảm xúc rồi ,thế giới không gian của mình vẩn là nơi của mình , vẩn phải cố gắng tiếp tục con đường đời trước mặt mà mạnh dạng bước tới .Phải biết làm chiếc tàu có la bàn và bến lái ,chứ đừng làm chiếc lá giữa giòng đại dương .
Abonnieren
Kommentare zum Post (Atom)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen