Donnerstag, 26. Mai 2011

29.9-09 Cảm Ngộ Nhân sinh qua một bài thơ hay :"Mạc Sinh Khí "

   
                  


Vẩn còn nhớ có lần đọc được trong sách đả từng dạy :Trái cảnh nghịch thời trên cõi thế ,mới thấy được người sống có nghị lực hay không !

Hôm rthứhai đi mua sắm với con ,mới thấy được nội tâm của con yếu đuối đến mức độ nào ,con bảo con phải ăn mặc đẹp hơn thường ngày ,thoa nước Hoa, để các bạn mình không ai biết chuyện gia đình mình bị đen tối đến như vậy .nghe song thật sự muốn khóc tại quầy tính tiền , Sau lưng cái mạnh dạng và thông minh của con mình ,thì ra có một mặt cảm sợ người ta xầm xì chuyện gia đình như vậy ,và có một tâm trạng không muốn chấp nhận trên thật tế những cái xấu bị vướng phải vào người .con đang cố trốn tránh sự thật. con ạ .

Có lẻ trong cuộc sống ,mỏi con người ai củng sẻ mang sẵn một cái dịp và một vận mệnh ,hay gọi là số phận đả được đấng tối cao hoặch định sẵn cho mỏi một sinh linh trên thế gian nầy,Hôm qua là ngày nghỉ ,trưa đi chợ ghé vào một quán ăn rất là bình dân ,nhìn từ ngoài vào thì thật sự rất đơn sơ không có vẻ tình điệu cho một không khí hẹn hò ấm cúng để ăn uốn ,chỉ đơn thuần là một quán ăn nhanh của Á Đông vậy thôi ,nhưng khi đặc đồ ăn song và lựa được một chỗ ngồi vừa ý ,thì tình cờ nhìn lên cạnh tường thấy có một bức tranh ,trong đó là một bài thơ của Tử yên Trúc cư sỉ làm và được khắc trang nhả trên mặt các khúc tre , được trân trọng lòng vào bức tranh có khung kiến , sau khi đọc hết bài thơ " Mạc Sinh Khí "( Chớ giận hờn than trách ) ,thì như tâm của mình đả được tịnh lại , trí củng đả được khai ,niềm uất hận củng đả thoát ra khỏi tâm thần, nổi buồn bực củng tiêu diêu đi mất vào hư không , trong người chỉ có cảm giác như vừa được một giòng suối nước ấm nhẹ nhẹ chảy qua tim, tuy vết thương bị lừa gạt và còn bị chọc tức vẩn đau lắm , nhưng trong thâm tâm đả thấu hiểu được thế nào là câu nói " Nhân đến vô cầu ,Phẩm tự cao " và làm thế nào như " gặp thuận cảnh ,xử trí đàm nhiên ,Gặp nghịch cảnh ,xử trí thái nhiên ! " hay vì sao Khổng tử dạy người đời lúc nghịch thời thì phải

" Quả ngôn dưỡng khí ,Quả sự dưỡng thần ,Quả tư dưỡng tinh ,Quả niệm dưỡng tính " .
Cái khổ bị lừa gạt và cái đau bị giựt mất tình cảm của chồng nó đả làm mình khốn khổ đến nổi quên mất hết cái chữ " Nhẩn "căn bản trong đạo làmngười có lý tính ,những câu đả từng khuyên người khác khi có chuyện giữa người thân thương tổn với nhau, thì nên mang chữ Nhẩn ra làm đầu tiên để ứng dụng ,bây giờ nó từ từ trở về lại với tâm trí của mình ,Phải ,lùi một bước bầu trời củng vẩn còn bao la ,Nhẩn một hồi khí sẻ tinh anh và sáng xuốt hơn.

        Đả có lần thầy quốc ngữ dạy rằng : Chữ Nhẩn trên có chữ con dao và một chấm máu ,dưới là chữ Tâm mà gáp lại thành , ý muốn nói khi tâm của mình bị người khác lấy tâm dao tổn thương đến chảy máu ,là khi trái tim mình phải chụi đựng sự đau đớn tột cùng đó , để bước qua được hơn một từng lớp trong cách sống làm người ,Nhẩn được bao lớn ,thành tựu nhân cách làm người sẻ là bao cao .

  Mình không có giận anh ,củng không có hận và không ghét được anh ,vì anh thật sự đả là một người bạn đời thật tình tốt và tận tụy với gia đình của một thời giang dài bên nhau ,ngày hôm nay ,chuyện hai người nối lại mói tình củ làm cả nhà tan nát đau thương đến khốn cùng ,củng chỉ vì hoàn cảnh và tâm trạng của một người đả sống đè nén nhiều si mê riêng tư trong cuộc sống mưu sinh buồn tẻ ,ở một nơi rừng núi vắng lạnh ,lại không có người đồng hương nào tương ngộ ngoài gia đình vợ con ,cho nên khi có một bóng ảo quen thuộc trong quá khứ hiện ra, cố tình khơi lại đóng tro tưởng đả tàn rụi 35 năm trước , thì nó bổng sống dậy bởi những lời lẻ nồng nàng ủy mị , và những câu thơ lảng mạng,tình tứ, trong khi cuộc sống thực tế đả thiếu vắng thường xuyên vì công việc mệt nhọc ,vì lo toan tương lai của cả nhà ,mình thật sự là người vợ quá bình thường ,đả chưa một lần nghỉ thấu hiểu đến được cái cần thiết trong nội tâm của chồng ,cần những lời tình tứ như mây như khói hay như hạt sương khuya , nên hiện tại mình đả chấp nhận chịu thất bại ,chịu thiệt thoài để nhường chồng cho nhửng người có thể hiểu thấu được anh ,để khỏi phải chịu cảnh sống chia tình chia hạnh phúc cho những cái tình ảo mộng mơ không chính đáng kia ,để khỏi phải khổ đau tận điên cuồn mỏi khi đọc những tin nhắn yêu thương nồng cháy ,trong lúc thực tế cả nhà mình thì như đang sống trong từng địa ngục khổ ải của trần giang .

             

     Buồn anh ,buồn anh lắm ,buồn anh hiểu được nổi buồn cô tẻ của
người tình củ ,mà không hiểu nổi đau và tôn trọng người thân cùng sống chung trong một nhà ,người ta vẩn vui sướng nhắn tin hàng ngày cho anh trên sự đau khổ của vợ và con ,sau khi chuyện hai người đả bị đổ vở ,mà anh vẩn luôn luôn bệnh vực ,cho rằng người ta ai củng có sự tự trọng .tự trọng của họ là biết anh đang có một gia đình vẩn đi vào để phá nát ,sau khi đánh gụt được vợ con của anh rồi ,còn phải đá thêm vài đá cho tổn thương nặng thêm , để họ đứng vậy cực khổ thêm , có phải là loại tự trọng đó không ? trời phật đả thật sự thương mình , nên đả cho mình tình cờ đọc được bài thơ " mạc Sinh Khí " trưa ngày 29-9- ở tiệm ăn Thành Ký . để mình có thể tự giải đi cái khổ mà ai đả nhẩn tâm mang đến ...

Bài thơ đả đưa mình ra khỏi sự đau khổ của vòng hệ lụy trong xuốt câu chuyện khổ sở nầy,mang đến một ý nghỉa xâu nặng trong cuộc sống hàng ngày ,cho mình nhận thức được ,cái nghỉa nhất dạ phu thê bách nhật ân đó ,nếu đếm thời giang năm tháng trên những ngày mình sống bên cạnh nhau ,thì vĩnh viển không có một câu thơ hay nào hay một bài hát tình thiên thu nào có thể so sánh được ,vì đó là sự thật cùng cam cộng khổ ,Hỉ Nộ ,Ai Lạc đả xảy ra ở trong cuộc sống từ trước đến nay ,không có một thứ vật gì có thể xóa bỏ được ,cho dù đả hoặc sẻ trở thành quá khứ ,nhưng sẻ vĩnh viển là một niềm tự hào ,vĩnh viển là niềm tự hào với nhữngthành quả hai vợ chồng mình đả góp nhặt lại được như ngày hôm nay .những cái ảo tình ảo mộng thì luôn luôn như những giọt sương khuya ,khi mặt trời tỏa ra ánh sáng ,củng sẻ không cưỡng lại được ánh sáng của mặt trời !!! bài thơ tuy mộc mạc , lỗi thời nhưng đả mang lại cho mình nhiều chân lý trong lúc thật cô liêu .Cảm ơn trời ,củng cảm ơn bài thơ Mac Sinh Khí của người xưa ,càng cảm ơn anh ,đả mang đến cho mình những niềm tự hào lớn lao , mà không phải người nào củng có thể có được.

Khi Khí đả tịnh ,thì mọi thứ đều trở nên sáng xuốt và minh mẩn ,những gì của thế giới mộng ảo ,nó vốn không tồn tại trong xả hội hiện thực được bao giờ .giống như một giòng nước êm đềm đang chảy gặp nạn lục bị chàn lang nhất thời ,sẻ êm đẹp trở lại như củ muôn thửa là giòng nước êm ả của thởi giang và không giang sau những tai nạn ngập lục đi qua ......

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen