Samstag, 28. Mai 2011

11 - 5 -2010 - 30 năm sau.....




  Thế giới đang xảy ra nhiều thiên tai , tháng 5 Tây ban Nha xuống tuyết,chuyện lạ chưa từng có ,tháng năm mùa hoa màu đang trổ thân, gặp một đêm tuyết phủ thì côi như thân cây non bị đông lại và bủng dập ,hư hao toàn bộ ,nông dân sẻ thất thu ,túng hiếu ,lương thực sẻ lên giá ,kinh tế càng khó khăn hơn ,người nghèo sẻ phải nghèo thêm , Hy Lạp đang trên bờ phá sản ,chờ EU giúp đở, những ngưu phủ ở bờ biển phía nam nước Mỹ thì bị thất nghiệp dài dài sau khi viếng dầu khoan bị sụp làm ô nghiễm một đường biển dài không thể đi đánh bắp tôm cá ,Âu Châu kinh tế đang nguy ngập vì liên lụy từ nước Hy Lạp ,Trung Đông vẩn ngày ngày có bom nổ và chết người , tin rằng nhân loại đang đứng trước thảm họa của thiên nhiên đi dần đến cửa sổ tận thế , nên mỏi một ngày đối với mình bây giờ đều thật đáng quý ,quý từng buổi sáng có ánh sáng mặt trời rọi thắng vào cổng chính ,mỏi buổi chiều , buổi tối ,từng buổi ăn ngon và quý những tiếng chim hót ngoài trời khi ra sân vườn Nho .

  Mặc dù chưa làm được ý tưởng như ông Chu Dung Cơ đả dạy về triết lý nhân sinh , nhưng ít ra củng tự cảm thấy xuốt 30 năm sống ở nước Đức ,mình thật sự đả chưa lảng phí đi một ngày hay một tháng nào ,hôm nay sau 30 năm nhìn lại ,những gia đình cùng thời ở chung trong trại tỵ nạn ,hầu như thế hệ thứ hai điều có giáo dục tốt và học trình ,bản tính khá hơn con cái người bản xứ ,được nước Đức bầu chọn là học sinh di dân góc Á Đông xuất xắc hơn hết các di dân khác ,đó là niềm kiêu hảnh của cả một dân tộc về nếp gia phong và giáo dục theo đặc tính đông phương ,hôm nay ai củng hảnh diện vì con ,người có việc làm tốt ,người đang học đại học ,người theo điện toán,người theo Y khoa , 30 năm trước ,khi bước chân lên chiếc tàu Cap Annamur ,không ai biết được sẻ có ngày như hôm nay ,mỗi người có một cuộc sống ổn định ,đầy đủ ,thậm chí là dư dả ,con cái vừa nên thân ,vừa đẹp ,vừa ngoan ,lại được xả hội cho là thành phần ưu tú của học đường ,được sống hạnh phúc và an lạc trên quê hương mới nầy .Khi bậc cha mẹ có người lam lụng đi làm công trong hãng xưởng xuốt ngày ,làm cả 3 ca ngày và đêm ,có những người cha đi làm hãng ,các bà mẹ ở nhà làm thủ công thêm ,làm bánh trái bỏ ngoài tiệm nhờ bán ,hay đi làm thêm vài tiếng một ngày ,người người chăm chỉ cho cuộc sống mới vì tương lai của con ,củng có người xuất thân như chồng là sỉ quan KQ , vì lập nghiệp nơi xứ lạ quê người mà phải tay cầm chảo xào ra không biết bao nhiêu đồ ăn ngon cho thiên hạ thưởng thức ,để có được thành tích ngoài nhà hàng và nhà mình tự ở ,còn cho được 3 gia đình người Đức thuê ở 3 cái nhà liền với sau lưng nhà hàng ,bao nhiêu cực nhọc và mồ hôi đổ ra ,điều ghi dấu vào từng miếng gạch được lót ,từng mảnh giấy dán tường , những dấu sơn trắng trên tường và trần nhà , hay những miếng ngối chồng tự thay lấy ,và từng cây cảnh xanh nở hoa tươi trong nhà hàng !

   Mình đả từng vui mừng biết mấy ,khi mỏi một đoạn đường giang nan vợ chồng điều chung sức với nhau để chia sẻ và gánh vác ,từng vui hưởng hạnh phúc đến nổi quên cả thế gian nầy ,còn có những ma quái luôn rìn gập để phá hoại, nhưng cho dù bây giờ hạnh phúc hay yêu thương đả bị pha màu xám ,nhưng những chứng tích của sự đồng tâm cộng khổ vẩn còn ngay trước mắt ; trong không giang mình đang sinh sống ,nên ta vẩn cảm thấy hảnh diện cho nửa đời người đả cùng nương tựa nhau đi qua ,niềm hạnh phúc lớn nhất vẩn là đả có được hai đứa con gái vừa ngoan vừ đẹp ,vừa tốt bụng , biết tự tế làm người .cho nênđả không còn buồn nhiều như trước nửa ,thế gian nầy vốn không có chuyện vẹn toàn , hoàn mỹ,chỉ có chuyện hiểu được và cách cư sử được khi cớ sự đả phải xảy ra rồi mà thôi , biết ơn đời đả mang đến cho mình nhiều mai mắn trong 30 năm qua ,cảm ơn đời đả cho mình có một thời gian dài phấn đấu và học hỏi ,luôn có một người chồng tốt bụng bên cạnh để nương tựa , đến hôm nay trái tim tuyđả nhiều tan nát , nhưng mình vẩn cảm thấy đả không lảng phí mất nửa đời người đả qua ,củng không hề ân hận về bất cứ việc gì đả trải qua trong cuộc sống 30 năm dài . có nhiều người quen sống khổ tâm chôn vùi cuộc đời ,lại còn không có con cái để tâm sự như anh T ,củng có người đả sinh ra con mang bệnh suy khờ ,tàn tật , càng có người nuôi con đến 30 tuổi vẩn không biết tự lập , chỉ nhìn trong khuôn khổ của trại tỵ nạntừng ở chung 30 năm trước thôi ,củng thấy mình mai mắn hay nhiều người lắm rồi ,nếu nhìnvề cả nướcVN hay cả đông Á ,thì cái khổ đau ức nghẹn mình đang chịu đựng , thật sự nó nhỏ như hạt cát ngoài bải biển ,không đáng làm cho con người ta phải vì nó mà ngả bệnh hay đau ốm.

    Ấn tượng nhất người cùng trại sau khi gặp lại phải nó là Đ ,thằng con trai ngày nào 13,14 tuổi ,hay cầm cây vợt rủ chị em mình xuống đánh bóng bàn sau giờ tan học ,hay có khi làm vẻ người lớn ra nhà ga đón hai chị em mình tan học từ FF về ,để rủ đi siêu thị mua bánh kẹo ăn ,thuuở ấy ở trại có 3 top người ,người già chỉ có hai ông 1 bà ,còn top thanh niên trên hai mươi thì trật tự nghiêm trang , tóp của mình thuộc top lớn không lớn ,nhỏ không nhỏ ,quanh quẩn chỉ đi học và chơi ,ta nhớ cái dáng Đ cầm con khô mực đi trước cửa phòng chi em mình ở ,định mời đứa em gái cùng tuổi của mình ăn mà không dám ,cứ đi qua đi lại ,đi tới đi luôi ,mùi khô mực bay cả hành lang ,( lúc đó đồ Á Đông rất khan hiếm ,phải sang biên giới tp Strassburg mua mới có ), và bị chị Hoàng chêu ghẹo nhỏ mà ghê.... thoáng chóc 30 năm sau ,Đ của năm nào bây giờ có hai tiệm thực phẩm Á Đông ,1 nhà hàng karaoke ,và có 1 khách sạn nhỏ ở VN ,hôm thứ bảy tuần rồi đến nhà hàng mình hợp mặt lần thứ hai để bàn về thức ăn cho ngày lể kỷ niệm , lại bắt đàu cái kiểu làm người lớn y như 30 năm trước , (Bây giờ thì Đ đả 45 tuổi ) tới còn mang tôm thể loại lớn , ỏi xá lỵ thật bự ,rau thơm để kèm thịt nướng của nhà mình ,không ngờ kỳ nầy nhà hàng mình cho mọi người ngoài thịt nướng ra ,củng đả làm sẵn tôm và thịt bò cuốn lá Nho non ngoài vườn ,buổi ăn trưa thứ bảy vui hơn hôm chủ nhật tháng trước vì mọi người củng đả thân thích gần lại hơn lần đầu .

cảm tình con người thật kỳ lạ , xa nhau bao nhiêu năm trời không gặp mặt qua lại ,bây giờ vì để làm cái lể kỷ niệm chung ,hình như ai ai củng đả mang hết tấm lòng ra để cố gắng hòa nhập ,phân công hành sự ,đúng là sống trên đời nầy ai ai củng có sẵn một tấm lòng .............chắc mọi người ai ai củng chờ ngày lể kỷ niệm sắp tới ,như chờ một ngày tết gia đình có thể xum hợp lại ăn cơm đoàn viên , để nhìn thấy những thay đổi nửa đời người của mỏi một người đả từng cùng chung sống trong một trại tỵ nạn với nhau năm xưa ,cùng nhau tưởng nhớ về quá khứ ,trân trọng cuộc sống hiện tại ,và mong rằng trong tương lai mọi người củng sẻ còn có những buổi gặp mặt điều đặng 1 năm đôi ba lần ,để giữ gìn mối tình đồng hương đồng cảnh ngộ đang sống trên đất nước tha hương nầy .



 

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen