Samstag, 28. Mai 2011

17 - 4 - 2010 Entry for April 17, 2010



15-4-10

Mấy ngày nay con gái nhỏ vắng nhà đi thực tập ,tư tưởng cố gắng lạc quan để sống với đời của mình củng như  bị hụt mất một phần bên lề ,tuy mỏi ngày con điều gọi điện về ,kể lể công việc nơi thực tập , nhưng mỏi tối mình củng không thể ngủ ngon giấc ,vẩn trằn trọc thức giấc chập chừng  ôm con chó  bằng vải nhồi bông gòn của con , rồi cố gắng dỗ giấc ngủ , không biết 5,6,năm nửa nếu con vào đại học đi ở xa thì sẻ có cảm giác thế nào ,nhưng quả thực bây giờ thì qua ngày thật khó ,nhớ những câu nói thật ngang tàng , hiểu chuyện đời ,hay những lời tranh luận cố tình ngang ngược của con , có những niềm đau đả vô tình bắt con phải đau chung ,đặc con trong vị trí củng khó xử ,đến hôm nay mình càng cảm nhận được phần mẩn cảm của những vấn đề  nhậy cảm,to tiếng do người  lớn gây ra ,mà xuốt thời gian con đả phải chia sẻ ,chịu đựng ,thầm cầu xin trời phật ,hãy cho gia đình mình bước qua cơn quạn nạn lúc nầy ,cầu mong cho sau cơn mưa trời lại thật sáng và nắng ấm cho mỏi một người .

Mình vốn không phải là người tham lam ,không phải người cố chấp ,hay loại tham tranh giành với người khác một cái gì dù vật đó là của mình đi chăng nửa , huốn chi những thứ tình  cảm đả bị cướp mất rồi thì nên cho là số phận mình nó phải đến như vậy ,nói không buồn thì là nói láo , nhưng mấy tháng nay từng ngày một mình càng  thêm thông xuốt ,sống trên đời nầy ai củng cần phải có một  tấm lòng tử  tế ,biết ơn ,như vậy mới xứng đáng với sinh mạng của trời đất và cha mẹ đả ban tặng cho  làm một con người . Cho dù buồn vẩn cố gắng sống một cách lạc quang ,nhìn đời rộng lượng và bao dung hơn ngày xưa ,trong cuộc sống hiện tại thì củng đả nhận lại những cảm giác yên bình ,tỉnh lặng , củng có những lúc nửa đêm ,khi trải qua cơn mê mộng mỵ, ảo giác tình  thương  yêu vợ chồng gắng bó với nhau như  những ngày chưa xảy ra chuyện gia biến lại trở về trong tâm trạng xúc động , mềm yếu ,mãn nguyện , dù là chỉ trong những giây phút đó thôi ,mình vẩn cảm thấy mãn nguyện ,hanh phúc tràn về ,ai đả nói một câu thật rất đúng vào tâm trạng của những người bị xa vào hoàn cảnh như mình ," Người ta không cần giữ lấy cả đời với nhau vì bắt buột mà phải sống chung nhau như địa ngục , chỉ cần  đả có những ngày tháng bên nhau được hạnh phúc và mãn nguyện ,du chỉ là  ngắn ngủi " , huốn chi mình đả có những ngày tháng hạnh phúc rất nhiều  năm ,những sự đồng cam cộng khổ bước qua nhiều giai đoạn có với nhau bên cạnh hơn   nửa cuộc đời ,cho nên bây  giờ không muốn quay đầu lại với những sự tổn thương ấu trĩ đó nửa ,củng không muốn tạo thêm ra nhiều cảnh phức tạp ,mà tỉnh lặng từng bước đi trong hiện tại với  tương lai ,Ta khinh thường những con người có ăn học lại đi làm  tổn thương  người khác phải đau khổ  ,một khi tỉnh mộng tham lam tìm lại cái lương tri bị mất của mình ,sẻ tự thấy đau khổ hơn ai hết ,vì pháp luật tối cao của con người vẩn là lương tri của chính bản  thân mình .

   Theo Phật giáo, con người tạo ra nghiệp sẽ không thể và không bao giờ trốn thoát được những nghiệp do mình gây tạo ra.

Điểm khác nhau giữa nghiệp (Phật giáo) và số mệnh (Nho giáo) ở chỗ, nghiệp do chính con người tạo ra, bất định tính nên nghiệp có thể chuyển hóa được. Do đó, con người có thể thay đổi, chuyển hóa nghiệp báo của mình từ xấu thành tốt, từ ác thành thiện hoặc ngược lại. Năng lực chuyển hóa Mãn nghiệp trở thành tốt hơn hoặc xấu đi được gọi là Năng tiêu nghiệp. Tác dụng của Năng tiêu nghiệp trong đời sống hiện tại rất lớn. Một người thông minh và khỏe mạnh là kết quả của Mãn nghiệp, nhưng nếu sống buông thả, đồi trụy thì trở nên ngu đần, ốm yếu. Năng tiêu nghiệp đã làm tiêu hủy nghiệp tốt của người này. Ngược lại một người với quả báo Mãn nghiệp bịbấthạnh nhưng nhờ biết cách bảo vệ sức khỏe vẫn chiến thắng sự bất hạnh và đau khổ ,bệnh tật, củng như Stephen William Hawking – nhà Vật lý người Anh của thế kỷ hôm nay, tuy bị liệt toàn thân chỉ còn ba ngón tay nhưng vẫn liên tục đưa ra nhiều phát minh quan trọng. Thuyết Nghiệp khích lệ con người hành động và tiến bộ, hoàn toàn không phải tiêu cực, yếm thế như Nho giáo từng dạy ,mọi việc phó mặt cho trời hay đấng thiên liên . nên mình luôn luôn lấy câu chăm ngôn đả học là phương chỉ nam để sống ,mọi việc đến với mình điều tận nhân lực ,tri thiên mệnh .

Đức Phật củng đả dạy : Thân bệnh nhưng đừng để tâm bệnh. Chúng ta có thể không thể làm được gì nhiều cho cái thân bệnh , nhưngmình có thể làm được gì đó cho cái tâm. có thể giữ tâm bình tĩnh khi mình bị đau yếu.vàcó thể theo dõi sự tăng giảm của sự đau đớn, nó đến và đi từng đợt như thế nào.Củng có thể hiểu biết được bản chất của khổ đau. Chúng ta có thể gặp nó và học hỏi từ nó. Chính nó là một cuộc thử nghiệm – Làm sao mình hiểu rõ bản chất của sự sống, làm saongườitacóthể hiểu rõ ràng không có cái ngã thường còn nơi đây ,mà chỉ có sự thay đổi liên miên của sự sinh và diệt, giống như dòng sông trôi chảy bất tận ........... Đêm khó ngủ ,ngẫm nghỉ lại những gì mình đả học qua , trải qua , củng cố lại ý và chí để tiếp tục trên con đường làm người , không khiếp nhược trước những khó khăn trước mắt ,không chán nản những chuyện bị phá quấy tinh thần ,dù có phải đơn độc chịu đựng ,nhưng luôn luôn có niềm tin  ,chính nghỉa  như ánh sáng sẻ mải ở bên cạnh mình ,soi sáng đường đi và mang ấm tình cho nhân gian những người bị tổn thương .

   

  

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen