Sáng nay đi tập thể
thao bảo dưỡng xương cốt linh hoạt ở phòng TV về , chồng rủ đi bưu điện gởi thư tay , sẵn ra nhà băng xem
cô bé Melani mướn nhà ngoài sau vườn tầng 2 có chuyển tiền thuê của tháng nầy vào chương mục chưa , thấy trời nắng đẹp nên bỏ túi giầy thể thao và áo
khoác vào nhà song leo lên xe chồng cùng
đi công việc , dự định đi mua bánh mới về
cùng ăn sáng thịnh soạn cho khỏi uổng một
ngày nghỉ nắng đẹp .
Trên đường từ bưu điện
về , xe chạy thật chậm trên đường vắng ,
tình cờ thấy một ông già gầy ốm ,đi 2,3 bước
lại gục đầu bám víu vào thành xi
măng trồng cây cảnh , ranh giới phân
chia giữa nhà riêng của dân và đường giành riêng cho người đi bộ hành , vợ chồng
ngừng xe lại định hỏi cần giúp gì không , chợt chồng nhận ra và nói với mình đó là ông Kaiser , người đàn ông Đức mang góc Áo ,từng làm việc văn phòng cho trại tập trung người tị nạn Việt Nam trên
WaldMichelBach ,đả 3 năm
ròng gánh mọi phiền phức khó khăn cực nhọc với nhau trong căn phòng nhỏ riêng làm văn phòng hành
chính của trại năm 1980 ,1981,và 1982 đến
khi trại bị giải tán và bán cho tư nhân cất lại làm siêu thị . Mình đến gần dìu ông hỏi có cần giúp gì
được không ? , ông bảo muốn đến ga xe lửa để đi
trị liệu tinh thần vật thể , hỏi kỷ
phòng mạch ở thị trấn nào , và nói với ông
là vợ chồng sẻ chở ông đến thẳng phòng mạch
,ông khỏi phải đi ra ga tàu làm gì
.dìu ông lên xe ,cài giây an toàn lại , mới
cảm thấy người ông chỉ còn lại bộ xương bọc da, thật sự
ngoài cặp mắt màu xanh dương nhạt còn in dấu ngày xưa của ông ra ,không còn một
chút gì xót lại trong hình thể của một
người to con cao ráo vai rộng , ấn tượng hiền lành ,chịu khó và say mê uốn cà
phê xuốt ngày của một thuở làm việc hàng
ngày sinh sống với nhóm người từ phương
đông mới lạc lỏng vào xứ đức xa lạ , Gần 34 năm không gặp mặt , biết là ông đang sống
trên đỉnh núi nầy nhưng tự ông không muốn qua lại với người ngoài , đả hai lần chồng mò tới nhà để mời ông tham
dự hợp mặt những buổi hợp kỉ niệm Capanmur , nhưng ông đều thác lý do bị bệnh tim không muốn giao tiếp bên ngoài , từ
chối đi dự ,từ chối đến nhà hàng chơi , nếu hôm nay không phải chồng nhận ra , chắc chắn
mình không thể nào tin được trước mặt mình người đi không nổi sắp ngả đó là ông Kaiser, toàn thân như một bộ xương mặc
quần áo và có khuôn mặt hốc hác đang nói
chuyện đứt đoạn ngồi sau yên xe trên đường
đến phòng mạch .
Từ giữa năm 1982 rời
khỏi trại cùng với em Trinh về sống ở thành phố Lampertheim , đi học tiếp tục ,rồi
có con , học song đi làm ra lập nghiệp nhà hàng , sau gần 34 năm hôm nay lần đầu gặp lại ông đứng ngoài đường , thật cảm xúc khi thấy thời gian quá vô tình đả bào mòn một người có thân hình vạm vở cao lớn trở thành một ông
cụ già sắp hết hơi như người sắp lìa khỏi
dương trần , dù mới chỉ 70 tuổi , sáng
nay trong phòng TV tập thể dục 90 phút như thường lệ , trong toán có bà
Lena đứng trước mặt mình tuổi đả
80 nhưng vẩn hùng hồn làm những động tác như các bà tuổi vừa 50 , tay chân linh hoạt theo giảng viên
làm các động tác co dảng xương cốt ,, trong giây lát nhận ra được đời người không
phải chỉ vô thường , mà còn vô tình đến thật
tế lạnh tận xương tủy , nhớ đến câu nói trong cuốn sách nhỏ ngày còn nhỏ mình
được đọc trong tổ Bạc Hà của hia Uy cho
mượn, đả chép trong nhật ký riêng viết
vào các giờ nghỉ trưa rảnh rổi ,“ Thời
gian vô tình có thể tàn phá cuộc đời người , khi người ta không biết trân trọng từng giây phút trong cuộc sống „. Không biết
trong 34 năm nay đả xảy ra việc gì cho ông Kaiser ,khiến người ông phải đi như lê từng bước chân với cuộc sống , không một người thân bên
cạnh ,chồng nói chắc ông củng sợ chết trong nhà một mình , nên bệnh
đi không nổi như vậy củng ra ngoài đường
lở
có chết thì được người qua đường phát hiện
, ở tp Lampertheim và ở đây mình củng đả
tận mắt chứng kiến qua , 3 trường hợp người già chết trong căn hộ của họ đến
vài tháng sau mới được phát hiện làm rùm ben ra , người bản địa không ai dám vô đó ở ngoài các ông tị nạn xứ lạ đến.
Ông Kaiser là người của bộ xả hội mướn hợp đồng về làm giấy
tờ văn phòng trại tị nạn VN ,giải quyết các vấn đề trong căn nhà giòng cải biến
thành trại tị nạn năm 1980 , lúc đầu có 50 người sau tăng lên hơn 70 , trong đó
có chồng và chị em mình tạm trú . Ngày ấy mới chuyển từ trại chuyển tiếp ở
Hanau ,Schönech 2 lên ,vì đả đi học trường
ngôn ngữ quốc tế Bach Schule ở Frankfurt được 2 tháng , nên 5 trong nhóm
20 ngưới mới chuyển lên không muốn như toán của chồng và anh Châu , ở tại trại học
tiếng Đức do xả hội thuê 2 cô giáo về dạy trong phòng học lớn , 5 đứa
,Minh ,Nghỉa Lượng ,Trinh và mình lên văn phòng ngỏ ý muốn tiếp tục theo lớp học trường ở Frankfurt ,ông giải thích bằng tiếng Anh là đi rất xa
,chuyển đến 2 trạn ga xe mới tới , phải dậy sớm hơn người học ở đây , mùa đông có tuyết lạnh đi rất cực , không thể
tham gia sinh hoạt của trại tổ chức cho trại viên v…v ,nhưng mình đả dùng Anh ngữ
tối thiểu của mình để nói cho ông hiểu ,cả tàu vượt biên của mình đều được học ở trường đó ,
mình củng không muốn xa người quen cùng quê mới qua , ông thông cảm và tích
cực làm hết mọi thủ tục giấy tờ . liên lạc
mua vé tháng đi tàu cho 5 đứa được theo học tiếp 1 năm dài trên đó , khi gọi lên văn phòng
đưa vé tàu , ông còn mặc áo khoác vào dẫn 5 đứa từ trại đi bộ ra ga địa phương
,chỉ dẫn cặn kẽ nếu trễ hay hết tàu thì
thay đi trạm xe bus xuống phố đổi tàu củng đi được đến ga chính Frankfurt , mùa thu năm đầu
tiên đến Đức , mình hỏi ông làm thế nào có thể đi qua Paris để thăm người anh đả
xuất ngoại trước 1975 ,anh em đả chia
cách nhiều năm không gặp mặt , ông
liên lạc liên tiếp trong mấy ngày làm việc với sở cư trứ tị nạn ,1 tháng
sau ông chờ 5 đứa tan học về vừa bước vào cửa trại thì ông bảo 2 chị em vào văn
phòng , đưa cho mỏi đứa 1 Pass xanh có thể đi du lịch các nước Âu Châu và thân thiết nói , tao đả gọi điện
thảo luận ,xin phép theo nhân đạo trên ở di trú để họ ưu tiên làm trước liền cho
2 chị em Pass xanh , để mùa Giáng Sinh nầy
có thể xum hợp với người anh đả xa cách nhiều năm , 2 đứa đả có giành đủ tiền
mua vé tàu qua Pháp chưa , nếu không có tiền xả hội sẻ mua cho , mình mừng quá khai thật đả để giành nhiều tháng tiền
không ăn xài gì hết ,có thể tự mua vé tàu được ,năm 1980 , vào Tây Đức sinh sống
được 6 tháng ,2 chị em đả có Pass chính thức xin visa , ngồi tàu qua Pháp thăm anh hai , hôm đó trên sân ga Paris , có anh
hai và anh của bà Giang ra ga đón .
Từ khi biết mình nói được vài câu bập bẹ anh ngữ, khi các bà đi khám phụ khoa ,ông kêu mình đi
thông dịch thay cho ông thông dịch viên tên Quốc ,vì ông Quốc rất ngại đi khám
bác sĩ phụ khoa với các bà bầu , Ông củng biết 2 chị em đi học đến chiều tối mới
về trại ,nên quần áo của các tiệm mang đến cho có số vừa với 2 chị em ông giữ lại trong túi
riêng ,chờ 2 đứa đi học về kêu vào văn
phòng giao cho rồi ông mới láy xe
về nhà ,ngày ấy ngây thơ ,thấy thế
giới bên ngoài thật toàn người tốt bụng ,toàn người đầy nhân ái ,không thấu hiểu
thân phận mồ côi ,tị nạn , nên được sống
trong hoàn cảnh tình thương của xả hội giành riêng đặc biệt , rồi tóp của chồng
và anh Châu chuyển trại xuống miền nam Đức học khóa ngôn ngữ chuyên nghiệp ,có
một tóp gần 50 người Việt tị nạn khác từ
trại Phi Luật Tân qua nhập vào ở chung ,mới thấy sự khác biệt giữa người có trật
tự và người sống bê bối , tóp người tị nạn mới không ai thích xuống phòng học
ngôn ngữ vì ngại khó khăn , ngại thức sớm ,mỏi chiều nào củng nhậu nhẹt
, la lối , còn một phòng biến thành ngày đêm đánh bài tứ sắc của anh Đông làm chủ sồng bài , mấy gia đình có con giành giựt
quần áo của nhà thờ mang tới cho ,nấu nướng
xuốt ngày không chịu làm vệ sinh hành
lang và cầu thang như toán trước mình ở chung của nhóm anh Châu và chồng , sống
nề nếp giờ giấc , trật tự sinh hoạt , thiện
chí trồng sau ngoài sân , chia nhau làm vệ sinh , không có ai cờ bạc ,cuối tuần
tổ chức picnic , leo núi băng rừng và tổ chức tiệc Tết Trung Thu ,Tết Ta ca hát
mang tinh thần ấm cúng cho mỏi người đang
trong thời gian đầu xa nhà xa cha mẹ . với tóp người đến sau , Ông
Kaiser có lúc phải bỏ việc văn phòng , mang 1 cái sô và khăn lau nhà để lau từng
nấc cầu thang bị các ông VN nhậu ói mửa
tối hôm trước mà các bà vợ thì làm lơ không chịu lau chùi khiến dơ bẩn hoi hám cả một khu nhà ,ngồi trong văn phòng ông chịu
không nổi , có khi đi học về , nghe ông nói tao đang tìm nhà cho 2 chị em mầy
ra riêng ở thật xa chỗ nầy , tôi nghiệp 2 đứa mầy quá , xuốt ngày đi học về còn
không có giờ giấc được ngủ yên . nghe mà tội nghiệp khi ông không ở trong hoàn
cảnh trại lại buồn giùm cho những người sống trong trại .
Mùa hè năm 82 ,đi học về
được ông thông báo đả có gia đình chịu bảo trợ ở La -hofheim , đứng ra mướn được
nhà cho 2 chị em và lo cho đi học nghề nơi đó ,ông sẻ mướn xe để chở hết đồ trong
phòng của 2 đứa về nơi xả hôi mới thuê nhà
cho ở , ông căn dặn đừng để lại món nào hết vì mới ra riêng không thể mua liền
một lúc đầy đủ ,mang đi xài tạm khi nào có mua cái khác thì bỏ cái trong trại củng không muộn . Hôm dọn ra
trại ,ông phụ dọn và đứng ngoài cổng trại
tiễn biệt ,nói với mình chắc khó gặp lại
lần sau ,vì khi hợp động mãn ông sẻ đi làm việc khác , trại sẻ giao lại cho cô
thông dịch viên người Việt là chị Liên , vừa lo làm giấy tờ hành chính trại , vừa
côi luôn mọi việc sinh hoạt .Từ đó đến nay hơn 33 năm không gặp lại ông , hôm nay gặp lại ông trong hoàn cảnh mình ra
đường dìu ông lên xe để chồng chở đến
phòng mạch , dìu ông lên phòng mạch , chứng
kiến cảnh cứ đi 3 bước ông ngừng lại vừa
thở vừa rung , đi giữa chừng ông ngổi bệt xuống nấc cầu thang ôm đầu thở ,vào đến phòng mạch ,bà điều trị nói ông
lại đi lầm ngày nửa rồi ,cái hẹn của ông là thứ tư ,mình kéo bà Sommer qua một bên nói bà điều trị cho ổng
hôm nay đi ,ông đi khó khăn quá trời mới đến được đây ,bắt ông trở về ngày mai đếnkhổ cho thân xác ông lắm, bà đồng
ý và nói tôi thật không hiểu tại sao ông không đi Taxi hay xe hồng thập tự để người ta lo cho ông , mà cứ muốn đi một mình ,mỏi lần lên tới đây tôi đều sợ
ông tắt thở , ông bị nghẹn mạch máu tim . Mình nói với bà hãy cho ổng điều trị mỏi thứ ba đi ,như vậy vợ chồng
tôi sẻ đưa ông tới ,những ngày khác chúng tôi bận ,bà hỏi mình là gì của ông
,được mình kể 35 năm trước ông làm việc văn phòng cho trại tị nạn , có 2 vợ chồng tạm trú nơi đó ,hôm nay tình cờ gặp ông sắp ngả ngoài đường đến định giúp ông mới biết ông điều trị ở đây
mỏi tuần . Bà cho mình 1 thẻ danh thiếp ,bảo thứ sáu nầy gọi điện
thoại cho bà để biết thêm tin .
Từ phòng mạch ra về , hỏi
một bà củng đang dìu mẹ từ phòng mạch ra , trên nầy điều trị là làm gì , sao
tôi thấy không có dụng cụ phòng mạch như các phòng bác sỉ khác ,bà nép sau lưng bà mẹ chỉ vào đầu và nói , trị thần kinh ,má tui
bị bệnh lãn như người sắp bị điên
.thấy toàn người mình không hấy . nghe
song ra nói cho chồng biết ,ông Kaiser đi trị bệnh thần kinh ,chồng nói ông còn
nhìn ra mình ,chắc chưa bị lẩn đâu .
Lúc chia tay ,mình có viết
giấy tên chồng ,số điện thoại nhà ,tiệm cho ông cất giữ và nói lần sau có đi bác sỉ nửa ,nếu ông cần thì gọi điện trước một ngày cho chúng tôi , vợ
chồng sẻ đến đón ông đi ,đừng đi một mình ra ga nửa ,có khi té ngất ngoài đường
,thấy ông cất giấy vào ví tiền không biết
sẻ có gọi hay không , mấy năm trước có người đến ăn nhà hàng ,kể chuyện ông nhìn
ra bức ảnh vợ chồng treo trên khung tường nhà băng , quảng cáo nhà hàng 1 tháng miễn phí vì là
thân chủ quen biết ,ông nói với người đó rằng , là ông Vỏ đó ngày mới tới trại tị
nạn bị bệnh sốt rét nặng , lạnh rung người
, cả đám người đồng hương lấy mềm đáp
cho ông , bây giờ ông khỏe mạnh mập ra , trở thành chủ nhà hàng và có mấy căn hộ cho người Đức thuê ở , người khách đó hỏi mình phải đúng như vậy
không , mình gật đầu và chỉ nghe người ta nói tiếp ,ông Kaiser có một quá khứ buồn ,không muốn tiếp cận với ai hết ,sau khi mẹ ông mất ,sống một mình trong căn nhà sắp sập
,không qua lại với ai , người ngoài và hàng xóm củng quen với thái độ sống như
vậy của ông lâu rồi .
Lâu lâu gặp lại một người
từng quen biết ,thay đổi quá nhiều với thời gian ,mới thấm thiết cảm xúc khi cuộc đời của sinh linh phải sống trong hoàn cảnh
sống khổ hơn chết ,nhưng người ta vẩn phải sống ,khi cuộc sông không thể nào thay đổi khác hơn được
vì sức khỏe đả tàn rụi ,mỏi ngày nhìn bốn
mùa trong tâm tối , nhìn sương thiên rơi lệ .Mỏi thứ trên đời đều trở nên xa xí
phẩm ,khi sức khỏe đang rơi vào địa ngục
, cànng ngày càng xa . Thời Gian trở thành tàn nhẩn .
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen