Hôm qua bạn ở Hburg gọi điện thoại xuống nói chuyện với mình thật lâu ,một người bạn gái củ cùng trường Hoa văn ,từng khắn khít thân nhau lúc còn sinh sống ở Vn , từng hoạn nạn chung trên đường đi vượt biển ,gắn bó nhau như chị em trong trại tị nạn Singapore , nhưng đả không thể nào tiếp tục thân nhau được ở nước Đức ,hầu giữ lấy tương lai đường đời tốt đẹp cho cuộc sống tinh thần của mỏi người được thanh thản .
Bạn rất vui mừng báo tin con gái lớn mùa hè nầy làm đám cưới ,đối phương là một người Đức ,muốn hỏi gia đình mình lên dự có được không ,lâu nay hai đứa rất ít khi điện thoại tán ngẫu dù tiền điện thoại của mình là bao toàn kiện hàng tháng ,mỏi năm gởi cho nhau một thiệp chúc Giáng Sinh đường bưu điện để biết là còn nhớ đến nhau ,lâu lâu bạn dẫn cả nhà xuống nhà mình làm vacation một ,hai tuần ở trên núi thay đổi không khí , hai đứa có dịp ăn uốn với nhau như ngày còn ở trại tị nạn ,như thỉnh thoảng ở quê nhà ,bạn sống với người chồng mà lúc ở trại Singapore bị bạn chưởi miết như kẻ thù ngàn kiếp là đồ tham ăn ,giành ăn với con gái , những ngaỳ đầu ở trại tị nạn Singapore ,bạn lo nấu ăn cho 10 người không nhỏ không lớn , đi vượt biển không mang theo hiểu biết nhiều ngoài đời ,ai củng con nhà lành được nuôi kỷ dưỡng kín vì thế thời phải bỏ lại cha mẹ đi tìm tương lai ,không ai biết nấu ăn ngoài bạn và chế Mừng , nên hai người phải thay phiên nhau lo nấu cơm kho thịt , những người khác phân chia nhau việc rửa chén ,quét nhà ,giặc quần áo ,canh phơi quần áo khô , đùm bọc lẩn nhau xuốt 3 tháng ở Singapore , mỏi lần lên măm cơm là chồng hiện tại của bạn múc đầy một chén đồ ăn ăn trước ,khi trong nồi thịt kho không còn nhiều trứng và thịt nửa , mới bắt đầu chịu xúc cơm ăn như những người khác ,bạn và em gái mình chưởi đai nghiến, chưởi thậm tệ người tên T đó ,còn nhớ bạn nói thứ người đó sau nầy không biết ai lấy làm chồng chắc phải xui xuốt kiếp người , sau khi qua Đức bạn đi cùng toán với người bạn bị chưởi và bị bạn ghét đến Hburg định cư ,không bao lâu thì lấy người bạn ghét nhất đời làm chồng , cam chịu cuộc sống trong vỏ óc chỉ xum quanh phạm vi hai bên gia đình cha mẹ với nhau ,không qua lại với ai hết ,mỏi thứ sáu về nhà ba má bạn ăn phở ,chủ nhật về nhà ba má chồng ăn bún Riêu ,sống như vậy xoay hết tháng nầy qua năm khác nửa đời người ,không cần biết đến người đồng hương nào đả làm rạng danh ở xứ người ,không cần đọc báo Hoa ngữ để biết thời sự thế thái Đông Nam Á ,không cần giao tiếp thăm viếng hội ngộ hay điện thoại qua lại với bạn bè củ hay người từng đi cùng ghe vượt biển ,( chỉ có gia đình mình là ngoại lệ vì lâuu lâu cả nhà bạn hay đến chơi để hấp thụ không khí núi .) ,bạn củng chưa bao giờ nghỉ và làm những chuyện từ thiện giúp thương phế binh VNCH ở quê nhà ,hay những bạn bè nghèo khổ không đủ sống ở VN, những chuyện đó đối với bạn cuộc sống sau khi qua Đức là thừa sức ,nhưng lại bị bạn cho là chuyện xa xí , chuyện thất thường không thể nào thực hiện được ....... khả năng ai củng có thể làm chứ không phải như bạn luôn phân phua là tại người ta có tiền ,còn vợ chồng bạn phải đi làm vất vả khổ cực ,cho đến giờ phút nầy ,dù đả đến nhà mình chơi mấy lần , bạn vẩn không nói rỏ cho mình biết bạn đả đi làm hàng ngày là công việc gì , đến bây giờ chỉ than đau than cực mải trong điện thoại , bạn nói về VN sinh sống mới hết nhức mỏi , mà tại sao về VN thì hết mà ở Đức thì bị nhức mỏi hoành hành ?
Nghe báo tin vui mà mình thở dài , nói với bạn nhiều cái hẹn cùng mùa hè nầy quá rồi , cái nào củng đang thích ,nhưng trọng tâm phải là con gái nhỏ thích , đầu năm mới chồng đả đăng ký cho con gái nhỏ vào học trường dạy lái xe ,nếu lấy được bàn lái trước mùa hè ,thì chắc chắc con sẻ bắt cha mẹ đi nghỉ hè trong Âu Châu ,để có thể ngồi cạnh bên cha được dịp luyện lái xe đường trường , luật pháp bắt buột phải trên 18 tuổi mới cho phép tự lái xe , ở San Jose có sư tỉ cùng lớp là chị N Đông đả ra thông báo trên email cho cả lớp mùa hè nầy chuẩn bị cho lớp học củ đang sống ở hải ngoại , hợp mặt 40 năm trên tàu du thuyền chạy cặp bờ biển Cali ,khuyến kích mọi người nên đăng ký đi đông đủ , phía bên chồng củng có cái hẹn 40 năm hợp mặt khoá học bay liên khóa năm 72 ,chưa biết được mùa hè nầy sẻ diễn tiến như thế nào ,nhưng thấy bạn vui mừng vì con gái được sắp lấy chồng , vẹn được tâm nguyện người làm mẹ nên củng thầm vui lây , xuốt cuộc trò chuyện bạn ho xụ xụ ,lại còn trở thành bà liệu từ lúc nào không biết ,trong lúc kể chuyện tàm phào của những người quen đi cùng ghê cho nhau nghe ,bên bạn có tiếng động đánh rớt đồ ,thì tự nhiên bạn đang kể chuyện nhà lại biến thành tiếng la một hơi mấy chục cái í í í í í xị xị xị xị xị bớ bớ bớ bớ chết chết chết chết ...., mình hỏi bạn có chuyện gì bộ bị cháy nhà hả , bạn nói ham nói chuyện đụng nhầm đỉa khóm đang cắt sợi rớt xuống nền nhà bếp nên la làng ,còn nói sao kỳ quá ,mấy năm sau nầy tự nhiên mỏi lần hết hồn chuyện gì củng phải la một tràng ra như vậy ,muốn không la củng không được ,nghe song thiệt là tức quá ,mình nói sống ở tp bạn đang có mấy ngàn người đồng hương ,cái gì không học học làm bà liệu , mặt mài đẹp đẻ như vậy mà liệu um xùm còn ra thể thống gì nửa , bạn biện hộ tại tự nhiên tuổi lớn tự nó có chứ học gì ai đâu , bạn còn nói đang lo rầu mấy năm nay trong người luôn bị nhức mỏi tùm lum từ tay ,vai , lưng , xuống đến đùi và chân , mỏi sáng thức giấc chỗ nào củng thấy đau , từ Tết đến nay còn bị cảm nặng kéo dài một tuần ho chưa hết , về VN sống sẻ khỏe hẳn ra , bạn nói rầu quá trời nếu ở Đức còn phải làm tới mười mấy năm nửa mới được về hưu ,không biết có làm nổi hay không ,hay làm nửa chừng vừa về hưu thì té ra Chết ... bạn đường đột hỏi mình ở SG có còn nhà cửa hotel người quen nào không ? , mình biết cả nhà bạn được em trai là Nghỉa bảo lỉnh chính thức đi máy bay qua Đức theo diện đoàn tụ gia đình vì có con vị thành niên ,cha bệnh nặng vì đi tù cải tạo , căn nhà của ông nội bạn ở đường Tự Đức củng mất theo sau khi gia đình Chú bạn đi vưỡt biển . về VN hai lần bạn đều ở nhà ông anh bên chồng tuốt trong CR . nhưng muốn ở lâu dài chắc không phải thoải mái và thuận tiện lắm . nói quanh nói quẩn chỉ thấy than hết chồng lại vợ ai củng bị đau bị nhức ,ngồi lâu không được ,mình khuyên bạn hãy bắt đầu tập Akupressur để dưỡng sinh là vừa ,Akupressur là môm học kỳ lạ ,đụng vào rồi mới thấy nó hay đến chừng nào , lên Internet mình gởi link chỉ dẫn đến con bạn , lại bị trở ngại vì bạn nói từ ngày qua Đức ít dùng đến chữ Hoa nửa .....pc của nhà bạn củng không có trương trình xài chữ Hoa .......,bạn củng không đụng đến pc nhiều vì không có thời giang ....... chán quá mình đả thầm tự nghỉ ,tại sao sống ở đây mà cứ tưởng như bạn đang sống ở miệt cù lao ba càng gì đâu đâu .
Sau cuộc nói chuyện dài , biết bạn sắp có xui gia ,con gái lớn của bạn nhỏ hơn con gái lớn mình tận 4 tuổi ,đả sớm sắp lấy chồng ,đáng lý ra tâm trạng phải rất hân hoan cho bạn mới đúng ,nhưng không biết tại sao tình thần lại bị trùng xuống ,nhớ những cơn ho rất khan của bạn ,những tiếng la như bà liệu ngoài chợ ,những lời bạn than đau nhức mỏi buổi sáng thức giấc ,những ưu tư bạn lo sợ làm quá bị bệnh chết sớm ........., ầm thầm ra đứng ngoài vườn Nho một mình , nhìn lên bầu trời , trăng đang tròn và sáng , hình như vẩn còn mưa lất phất , chỉ còn hai tuần nửa thôi Tết ta sẻ đến , mới đây thôi bạn và tôi đả đến Đức sinh sống được hơn 31 năm rồi , sống hai cuộc sống hoàn toàn trái ngược nhau ,dù cá tính của bạn thuở đi học luôn xuất chúng , là người đẹp của trường Hoa Kiều, biết hát tiếng Hoa lẩn tiếng Việt , biết làm thơ Việt Văn ,trên khán đài của trường ,ban nhẩy điệu vũ Mong Cổ đang cởi ngựa trên thảo nguyên ,lắc chiếc cổ như người giả ,dưới khán đài bao nhiêu người dỗ tay khen không dứt tiếng ,những đêm bạn ở ngoại ô vườn nhà mình hát những bài " Tàn chiến cuộc ,em đi theo anh ..." hay " Vổ tay mừng rạng đông ," rồi " Về đây với đường Tàu " " Một khúc tâm tình của người Hà Tỉnh " v...v bao nhiêu người say mê giọng hát lời ca của bạn ,rồi nghỉ lại cuộc sống của bạn sau khi qua Đức lấy chồng ,sống như bà nội trợ bị người chồng ít kỷ khó chịu dấu kín , ở một thành phố lớn mà chỉ đi vỏn vẹn từ nhà đến chỗ làm ,từ nhà đến nhà ba má bạn hay ba má chồng , từ nhà đến siêu thị ,bạn là người học giỏi lại không giữ gìn được chữ mẹ đẻ đả học , bạn từng nói với mình lúc còn ở VN , vì ba má và 5 đứa em ,bạn sẻ đạp lên mọi khó khăn ,vương lên để đổi đời cho cả nhà bạn được hưởng phúc , không biết thời giang qua bạn có đạt được tâm niệm hoài bảo đó chưa ,mà bây giờ vừa bước vào tuổi ngủ tuần ,bạn đả phải lo lắng đến sức khỏe và chuyện sinh tử , đêm mùa đông ngoài vườn thật lạnh , như có hạt mưa nào rơi vào mắt ,rơi trên má làm mình khó chịu , thời giang qua đi rồi không thể nào trở lại được ,ai củng biết thế ,nhưng ai củng thích chờ đến qua đi thật sự rời mới thấy cái giá qua đi của thời giang ,sợ mất theo thời giang từng giờ từng phút .
Mình củng chưa bao giờ có ý tưởng nghỉ đến chuyện bệnh hoạn hay là cái chết ,mải đến hai năm trước đây xảy ra chuyện gia biến , đau khổ quá không thể nào ngủ được liên tục nhiều ngày ,bị nhức đầu như cả thân người sắp bị nổ tung ra ,nếu như không chịu đi khám bác sỉ sợ công khai ra lý do bị nhức đầu ,thì nhất định phải dùng lý trí tự dạy mình mau mau lên mạng tìm đọc cách dưỡng sinh trong trang sức khỏe , làm sao cho bình tâm tỉnh lặng lại hầu sắp sếp cuộc sống mới , ( Nhưng những ngày đứng thẩn thờ ngoài vườn Nho khóc thầm ,củng bị bác sỉ cạnh bên nhà bắt gặp và đoán được ,từ dạo ấy đến nay hơn hai năm qua đi rồi ,sức khỏe của mình luôn được ông chiếu cố đặc biệt ,luôn được nhắn nhủ phải siêng đi kiểm tra lấy máu khám nghiệm ,phòng có bệnh được biết sớm . ) Ba từng nói qua với các con , làm người quan trọng là lúc đang sống đả làm được chuyện gì có ích lợi cho xả hội , thì dù chỉ được sống ngắn ngủi 20 năm ,30 năm củng đả xứng đáng một đời người ,đừng sống như những kẻ chỉ biết có miếng cơm miếng áo cho bản thân chu tất ,ở ngoài cửa ai sao sống chết mặc kệ ,có sống một trăm tuổi củng chỉ như một ngày . nhưng ở xả hội nầy người ta quan niệm phải sống thật lâu ,để sau khi về hưu còn hưởng thụ được cuộc đời còn lại ,ông Chef bộ lao động về hưu nói với mình là 62 tuổi mới là tuổi bắt đầu vui chơi . Bạn đả nhiễm tâm ý người Đức nhờ sống ở Đức 31 năm ,nên bực mình lo sợ vì chứng bệnh đau nhức , sợ chết sớm củng phải , không biết phải nói làm sao , củng không biết an ủi bạn bằng cách nào ,khi thật sự trong thâm tâm của mình , bạn đả bị bệnh nghiên lạc về cuộc sống từ lâu lắm rồi ,từ khi bạn sắp sửa bước vào tuổi thanh xuân ái tình lẩn quẩn với nhiều sư huynh cùng trường và người bạn khác phái mình thích nhất trong thời thiếu nữ chưa trưởng thành .
Trời sinh bạn có khuôn mặt đẹp như minh tinh Lâm Tâm Như trong vai Tử Vi các các , cả nhà chị em bạn ai củng có cặp mắt to như mắt Nai ,vừa đẹp vừa thu hút người nhìn ,( trong đó có luôn mình ,nên cam tâm tình nguyện tốt với bạn đủ mọi mặt không đồi hỏi đáp ứng )bạn hát và vũ rất hay ,khi tuổi chúng mình còn xanh như trái cóc nhỏ thì bạn đả sớm hiểu đời vì gia cảnh đặc biệt ,cha bạn bị đi tù cải tạo ,mẹ phải đi bán phụ cơm tấm với gia đình em chồng đang sống chung trong căn nhà của ông nội bạn ,mỏi tối đến tìm bạn đi chơi nói chuyện ,mình luôn phải ngồi côi bạn bầm tổi và ớt cho thật nhuyễn trên tấm thớt tròn to ,rồi giao cho mẹ bạn pha làm nước mắn chanh ớt, sau đó bạn mới được đi ăn quà uốn nước với mình ,bạn được nhiều sư huynh cùng trường thương mến , muốn được cua làm bạn gái , còn mình và mấy bạn khác bị các sư huynh bắt phải kêu bằng đại ca ,nhị ca ,tam ca ,tứ ca , anh của NancyTrang học cùng lớp , là sư huynh Tr .L.S đả tỏ tình với bạn một cách thật đặc biệt , khi bàn chân bạn bị đạp trúng đinh làm mủ , anh Sơn đả đến nhà chăm sóc thay băng cho bạn mỏi tối tận tình làm bạn rất xúc động , anh hai của MỷLan lớp mình củng thích bạn ,( Hia Cang bây giờ không có mặt trên đời nầy nửa ), anh Tr-Nhất B là tứ ca trong bốn ca ca của đám nhóc tì trường KT năm xưa ,thừa lúc được cùng làm chung trong tổ Bạc Hà với nhau , đả viết thư đưa cho mình bắt tận tay chuyển lại cho bạn ,không biết bạn có thích lại hai người họ hay không ,chỉ nhớ vì đi với bạn đến nhà hia Cang chơi , ăn bánh Trung Thu của tứ ca đãi ,sau đó bị bà chằn lửa em của Mỹ Lan là Mỹ Huệ la làng câu :"mét má cho côi ăn hết bánh của pá mang lên cho 3 người mình cúng Trung Thu ,hia dám lấy ra cho người khác ăn hết luôn ,đồ quỷ ". tại vì buổi chiều đó chúng mình 3 đứa nói chuyện lâu và vui quá , đả ăn hết cả hợp bánh Trung Thu của ba hia Cang mang lên cho anh em họ đón Trung Thu ngày hôm sau .Anh N-Bình còn tặng cho bạn một cây viết Paker bơm mực được ,còn mình hia nói con nhà giàu cái gì củng có , khỏi cho gì hết. những lúc đó mình thấy bạn cười thỏa mãn rất là đẹp , mình củng vui phới phới theo ,những ngày sau vào trong tổ bạc hà ,mình có thể thấy hai người nói chuyện với nhau rất dìu dợi ,nhẹ nhàng ,muốn nghe lén củng nghe không được . Không biết cố tình hay sao từ đó tam ca hay bắt mình đi theo bắt bươm bướm ngoài vườn bạc hà ,để tứ ca có nhiều thời gian nói chuyện riêng với bạn không có mình làm bóng đèn sáng .
Mặc dù thời đi học ,mình củng có người theo chọc ghẹo ,hay thân nhau cùng nhóm thì bênh vực lẩn nhau ,nhưng thật sự chưa biết chuyện tình yêu là gì ,quang trọng đến như thế nào .Thời giang ở tổ Bạc Hà , trong lòng mình lúc nào củng bị ám ảnh bởi cuộc sống của hia U,hia là con nhà giàu xuất cảng Vịt đông lạnh ra nước ngoài ,nhưng lại bị ba là ông N.Q cho vào vùng kinh tế mới Ngả Tư C D sống một mình thời niên thiếu,nói là để luyện tinh thần và thể xác chịu đựng trong cuộc sống ,còn ba hia ngày ngày đi đâu củng bằng xe hơi , dù là sau 75 ,ai ai củng phải bỏ xe cho nhà nước xài ,chỉ nhà hia thật riêng biệt ,có thể hợp doanh làm thương mại tiếp tục, mỏi lần ngồi trong nhà nghỉ lao , nhìn ra quốc lộ cây số 10 ,thấy bóng một thiếu niên mặc chiếc áo xanh bạc pha màu tím nhạt ,trên vai xách chiếc túi sách bằng vải kaki màu lính ,quần jean bạc rách bước xuống chiếc xe lam ba bánh ,cô thân đi từ từ vào tổ bạc hà ,nơi ba của hia đang cho trồng thí nghiệm loại Bạc Hà để nấu ra dầu xuất cảng , những lúc nhìn cảnh tượng nầy ,tự nhiên trong lòng rất đau và xót xa , hia U mỏi tuần đều diện cớ về tp thăm ba ,ghé qua tổ bạc hà để giong dài chuyện với tứ ca ca hia Cang ,tam ca là Tr-V- Đ củng ham vui lắm ,làm ở CR nhưng củng thường hay mang vợt lưới chạy xe Honda50 vào tổ bạc hà để bắt những con bướm bay lượn trên lá cây bạc hà ,lá bạc hà thật thơm ,nhửng người trẻ tuổi lớn lớn nhỏ nhỏ cùng một tổ đều ham vui ,có khi chị ba nấu ăn cho công nhân thấy con ông chủ ghé vào , chị vui vẻ luột cho một nồi khoai lang bí , mọi người ngồi xúm lại tự lột vỏ rồi ăn rất khoái ,mạnh ai nây móc tiền túi cho vào rỗ khoai cua chị ba ,có những lúc ăn cơm ngồi cạnh hia U , mình hay thắc mắc hỏi hia ở trong Kinh tế mới một mình có buồn không ?hia nói ,đâu có một mình ,có nhiều gia đình người khác nửa , buồn vui tùy mình nghỉ .về nhà ,mình hỏi ba ,tại sao ông Nam Q đành lòng cho con sống trong kinh tế mới với người lạ một mình ? ba mình nói ,ba củng cho anh hai con đi nước ngoài một mình lúc anh hai vừa đúng 18 tuổi ,có chết đâu ? huốn chi thằng U có thể về thăm ba nó hàng tuần ,anh hai con thì đi nhưng chưa biết bao giờ có thể về ......,vì hoàn cảnh đặc biệt nầy nên mỏi lần gặp nhau mình là đứa con gái duy nhất luôn nói chuyện vui vẻ thân thiện với người thanh cao ráo vô tư và chịu khó nầy , hia U nhận ra được nên củng thân nhau lại rất tự nhiên ,có cái gì củng nói ,cái gì củng kể ,mỏi tuần thứ năm hia nhất định về tp ghé qua tổ bạc hà , mỏi tối thứ năm ,mình phải vào hội Chữ Thập Đỏ tập văn nghệ do anh Minh Mập ( củng là anh thứ của Nancytrang và anh Sơn hiện ở LA ,US ) làm trưởng ban văn nghệ dạy cho tụi nhóc nhỏ mình hát bè , hợp ca , những lần có hia U vào thăm đột ngột ,mình chạy từ trong phòng sinh hoạt ra mừng nóng mặt ,nắm hết hai tay hia lên nhẩy tưng tưng , rồi cứ mỏi tối thứ năm ,đang trong giờ tập văn nghệ nhưng trong lòng luôn trong chờ ,sẻ có người giữ cõng vào báo " XXX ,có người đến tìm kìa ," ai biết được những giây phút ấy ,đả mang đến cho mình niềm vui lớn nhất của thời thiếu nữ sắp trưởng thành .
Những ngày biết vui từ trái tim củng qua đi rất mau ,khi mình được hội cho qua V Đ D để thực tập công việc ,không còn ở tổ bạc hà để được trông ngóng và nhìn hình bóng cô đơn của hia U leo xuống xe lam ngoài quốc lộ ,đi thong thả vào tổ bạc hà nửa , không còn dịp có nhiều thời giang ăn xôi ,ăn khoai lang hay đi lang thang quanh bải trồng bạc hà với những người mình thích , một hôm bạn hẹn mình ra uốn nước mía ,rồi nói những lời mải đến bây giờ mình vẩn còn luôn nhớ từng chữ một : " Tại vì gia đình tao nghèo ,ba tao bây giờ nằm bệnh không làm gì được , tao còn 5 đứa em ,má tao bán phụ thím nhưng bị thím khinh thường hoài , vì phải lo thêm cho 8 miệng ăn nhà tao ,nếu tao có thể hy sinh vì gia đình ,lấy một người khá giả thì gia đình tao sẻ không bị người ta khinh thường , tao nhất định phải làm cho chú thím tao sáng mắt ra . tao bây giờ củng rất quen thân với hia U ) chỉ nghe bấy nhiêu lời đó thôi ,mình đả hiểu hết tâm ý bạn ,bạn muốn mình hãy lùi xa ra,đừng chơi thân với U nửa, để bạn có thể trở thành chồng vợ với hia U hầu cứu thoát gia đình bạn ra khỏi vòng khinh rẻ của chú thím , không bao lâu thì hia Chon ,người trông côi tổ bạc hà bị tai nạn xe chết ,hia U đến V Đ D chở mình vào nhà xác nhìn mặt hia Chon lần cuối cùng , xác chết đang nằm cạnh hành lang , mình thấy bạn khi nhìn mình cả ánh mắt và sắc mặt không được vui ,quây đầu qua nhìn hia U thì cười rất đẹp , bạn không biết mình đả đau khổ đến mức độ nào , hình ảnh đó cứ mải ám ảnh trong đầu liên tục bao nhiêu ngày lẩn đêm ,bạn là người bạn mình thông cảm và thương yêu , hia U là người con trai đầu tiên khiến cho mình có cảm giác trông chờ ,ngóng đợi , có thể nắm tay hia nhẩy tưng tưng mỏi khi gặp mặt ,vui tận đáy lòng , và còn mong có thể sẻ ở bên nhau mải mải ,nhưng vì những câu nói của bạn trước đó ,ánh mắt hờn giận của lần sau trong nhà thương ,mình đả tự lánh xa hai người ,mỏi tối sau giờ học cứu thương ở hội CT Đ ,không chịu về nhà mà cứ chạy xe đạp lẩn quẩn ngoài phố , tự nuốt nước mắt vì không muốn người nhà biết mình đang buồn , có lần ghé nhà thăm hia Cang ,thấy tứ ca củng buồn chẳng thua mình ,mặt mài ủ rũ , tự mình chưởi thề ai bảo nhà không giàu bằng người ta .
Có nhửng lúc ở trên lầu tư ngồi một mình trên chiếc ghế đong đưa lặng thinh ngấm hoa kiển ,khóc một mình như đứa con nít bị mất đi cái thích nhất ,ba thình lìn đến bên cạnh và nói : Ba biết con buồn lắm ,không muốn cho ai biết ,nhưng con còn nhỏ quá ,một thời giang sau con sẻ thấy chuyện như vậy chỉ là đáng cho con cười thôi ,không đáng cho con khóc thầm như vậy đâu .ba còn nói ,trong cái khổ sẻ có cái hay ,Thực Đắc khổ Trung Khổ ,Phương Vi Nhân Thượng Nhân, ba củng nói con gái của ba nuôi ra không phải chỉ để khóc vì tư tình nam nữ ,mở tầm mắt ra ,tương lai con còn đến 50 năm để phấn đấu cho xả hội nhân sinh .đêm đó ,lần đầu tiên mình xin ba cho đi vượt biên ,đi tìm anh hai đang du học ở Pháp sống cuộc sống mới ,mình hứa với ba , sẻ lập nên sự nghiệp như của ba đả bị mất vì thời thế , nhất định không để ba thất vọng, ba đồng ý cho đi , sắp sếp gởi chị em mình đi cùng một bà sỉ quan dẫn cả 4 đứa con đi chung , chuyến đi đó bị bắp ,cả ghe vào tù ,hai chị em ở tù một tháng được mẹ đi lảnh về ,hia U lại đến nhà thăm ,nói tùm lum những lời gì bây giờ mình đả quên hết rồi ,chỉ nhớ là hia đưa bàn tay ra bảo nghéo tay út với nhau thề hai người không ai được đi vượt biển , (chắc thấy thần sắc mình từ trong tù ra nhìn ghê quá trời , mặc dù chỉ ở có một tháng , dưới tuổi thành niên nên được lảnh cho về cải tạo tại nhà .) mình dấu tay sau lưng nhất định không chịu nghéo ,vì đả tự hứa trong lòng tháng sau sẻ xin ba cho đi tiếp , đi đến khi nào thoát mới thôi ,sau đó hia về SG không còn biết tâm tích ra sao nửa ,bạn buồn lắm .mang tiếng với đủ thứ người đả cặp bồ với hia ,cuối cùng bị mất đi bạn trai , còn mang tiếng với xum quanh nhiều người quen ,bạn đến tìm mình mỏi ngày ,muốn đi vượt biển với mình ,bạn nói chỉ có mình hiểu bạn hơn ai hết ,chỉ có mình mới thông cảm bạn , rồi chuyến đi thứ hai ,mình kêu bạn đi theo , tuy má không đồng ý ,nhưng chuyện đả hứa và nói ra rồi ,ba không muốn mình khó xử , chỉ nói với mình qua được bến bờ tự do , hứa với ba đừng sống chung với bạn cùng một thành phố ,nếu không cô gái nầy sẻ luôn luôn mang đến nổi đau phiền cho con .vì muốn cho ba được yên tâm sau khi mình đi , nên cứ hứa đại cho song chuyện .
Chuyến thứ hai được ba má ký thác giao cho hia TD mang đi ,được tàu Cap Anamur của Đức vớt về Singapore ,3 tháng sau được bay qua Đức định cư ,mặc dù mình không có yêu cầu tách rời toán với bạn , 3 tháng sống chung trong trại tị nạn ,cùng một nhà ,ngủ chung một chiếc chiếu lớn trong mùng lớn , hàng ngày luôn được bạn kho thịt cho ăn , dá áo may nút làm quần áo ngắn gọn lại cho chị em mình mặc , trong lòng cảm ơn bạn rất nhiều ,nên không nhắc đến chuyện muốn tách rời ra đi tp khác nhau ,thậm chí hai chị em đả bỏ giấy bảo lảnh đi Mỹ của Tứ ca ở Chicago , hia Cang nhờ người Mỹ đở đầu làm giấy bảo lảnh gởi gấp qua Singapore cho , gọi điện đến trại bảo chị em mình phải qua Mỹ ở ,kệ cho nó đi Đức một mình đi , vì tứ ca không chịu nhờ người làm giấy đở đầu bảo lảnh cho bạn , nên hai chị em mình đả không trình giấy bảo lảnh đi Mỹ lên cao ủy ,để có đầu có đui bạn cùng hoạn nạn bên nhau . kỳ lạ thật như có sự sắp xếp của tạo hóa hay bàn tay của Thánh Linh , ,bạn bị đưa đi tiểu bang miền bắc Đức ,còn chị em mình thì đến tiểu bang Hessen ,từ đó lời hứa với ba tuy không mở miệng nói với một ai củng tự nhiện thực hiện ,hai đứa không có ở chung một thành phố ,củng không điện thoại nhau nhiều ,vì kẹt em gái mình không thích bạn từ đầu chí cuối . Có những lúc hứng lên , em Tr kể hết chuyện chúng mình tùm lum cho người trong trại nghe , đi qua Pháp thăm anh hai ,củng kể hết cho cả nhà anh hai biết .rồi đến lượt mình làm nhà hang trên nầy ,em lên đây ở chơi cuối tuần ,củng rảnh đến kể hết cho những người làm phụ nghe , chuyện của mình mà em Tr vẩn còn tức và không thích bạn đến tận giờ phút nầy , củng từng chỉ trích mình tại sao còn ham qua lại với bạn ,còn cho cả gia đình bạn đến nhà chơi ...... khác với cháu Diễm và con gái lớn củng từng xảy ra trường hợp mất bạn trai về tay bạn gái thân ,nhưng hai đứa nhỏ thì dứt khoát lẹ làng và không gặp mặt lại họ thêm lần nào nửa .
Chuyện củ đả qua đi lâu lắm rồi , cho dù thời giang đó mình chưa hiểu hết được hai chữ tình yêu ,chưa biết nói ra được một lời yêu ai ,nhưng đả có những đêm buồn và nước mắt nghẹn lời không kể ra hết được bạn ơi , không ai muốn nhớ lại nửa để làm gì , bạn không biết mỏi khi bạn xuống nhà mình chơi ,hay những lần bạn gọi điện nói chuyện giong dài ,những cảm giác vui buồn ngày xưa , lại ấm thầm lén lén trở về trong tâm trí ,mình thật sự muốn mọi thứ như bài thơ mỉa mai bạn đả từng làm trong tổ bạc hà sau khi hia U đi biệt tích ở SG ,nó thật phóng khoán như thời giang . " trăng tròn rồi lại khuyết ,Xum hợp để ly tan ,Giòng đời là như thế ,Tạo hóa củng vậy thôi ." hơn 30 mấy năm rồi ,mình vẩn nhớ hoài bài thơ nầy của bạn ,để mỏi khi viết thiệp Giáng Sinh chonhững người thân và quen vào cuối năm , thành tâm cầu chúc mọi người có cuộc sống như ý , mình nhớ luôn 4 câu thơ buồn tthân phận của bạn chép trong sổ tay : " Cỏ Sân trường úa đợi mưa ,Như ta ngồi đợi thay mùa ấu thơ ,Cháy trên tay nổi mong chờ ,Hỏi cùng sách vở ta mơ bao giờ " Bạn là người có tài , có sắc ,thông minh lanh lợi ,sớm hiểu đời hơn hết mọi đứa con gái cùng thời đi học , nhưng sau hơn 30 năm sống ở một xứ văn minh tiên tiến của Âu Châu , bạn lại trở thành bà liệu như những bà bán hàng chợ ở VN ,chẳng lẻ sống khép kín trong khuôn khổ hạnh phúc gia đình , củng khiến con người có thể thay đổi đến như vậy sao ?
李慕白说:
紧紧握住 什么也得不到
松开手 就是一个世界
往昔如烟 ; 散去 再回味
是甜蜜多过苦涩 ?还是牵挂掩盖了幻想
如果一切可以重来
怎样的选择才可无悔 ?
生成无须洞察
大地自己呈现
用幸福也用痛苦
来重建家乡的屋顶.