Mittwoch, 12. August 2015

11-8-2015 Thành Phố Koeln







               Đi thăm con gái  nhỏ ở thành phố Koeln , thăm lại nhà thờ  mấy năm trước có lần cùng đi tham quan vào trong cầu nguyện với gia đình  Dung Chí sống  ở Pháp , ( Thật mai mắn  hôm đó có khủng bố   cài bom  trong nhà ga  xe lửa Koeln cạnh nhà thờ , đúng giờ  lúc 2 nhà đang nghỉ  ngơi ăn trưa ở quán ăn trong  ga ,  kỷ thuật  cài bom bị lộn hay sao nên bom không nổ được  , hôm sau về  nhà  đọc báo ,   biết được 2 gia đình đả  mai mắn thoát chết một cách huyền diệu không thể nào  tưởng tượng  ,  Dung gọi điện nói đả  cắt tin đăng trên tờ  báo Pháp  ra giữ làm kỷ niệm chuyến đi có Thánh  Linh  che chở .) 

 

           Koeln là thành phố có duyên với cả  họ hàng  , hai mươi mấy năm trước  lúc em Ken chưa lập gia đình , qua Âu Châu chơi lần thứ 2 , được vợ chồng chở đi thăm viếng nơi đây và tp  Berlin , lần lượt đếncon trai Dung học ở đây vừa mới   ra  trường   , mùa hè  năm ngoái dịp2 đứa cháu bên Đan mạch qua  Đức chơi ,  con gái  nhỏ củng  chở lên trên nầy  thăm Liêm con  Dung , luôn tiện tham quang tp Koeln , bây giờ đến lượt con gái làm học sinh của trường đại học quốc tế nầy .


         Trong cuộc sống có rất nhiều điều trùng hợp , khi còn là học sinh lớp 11 ,  con gái nuôi dưỡng ý chí và ước mơ  học song trung học được  lên đây học  đại học ,  2 năm sau đả bước  chân vào làm học sinh của ngôi ttường hằng mơ ước  .   Chưa tới nửa năm dọn về thành phố nầy sinh sóng  , con   có được bạn tốt  học cùng trường , trở thành thỏ địa dẫn cha  mẹ  đi đường tắc ra quảng trường  nhà thờ , ra  bờ sông Rhein dạo , chui lên chui xuống rành rẻ đường hầm xe U và S banh của Koeln . Nhìn con trưởng thành từ  quá khứ cam đảm cùng nhau hoạn nạn với mẹ , gánh  sự đau thương gia đình bị  khố nạn , bị triền miên phá hoại đúng 6 năm dài  mà vẩn xuông sẻ mọi mặt vương lên trên đường đời , không thể nào không tin thế gian nầy luôn có  huyền diệu , huyền diệu đến với gia đình     như phép màu  đắp lành  nổi đau của mẹ và con ,  nổi đau  thương tổn từng khốn khổ đến không còn khóc ra được nước mắt , phải can đảm cầm mảnh tim bị vỡ vụng của mình tiếp tục đi trên con đường mà  mình phải đi ,  gởi thác lòng tin vào Trời Đất ,vào Thánh Linh , để vượt qua những ngày tháng cô đơn  tủi khổ nhất của cuộc đời .

       Con đường con đi còn dài lắm ,  mình củng luôn mỏi ngày cầu nguyện ,  mỏi ngày cảm tạ cuộc đời , dù mỏi ngày không được ở gần con ,   vẩn  sống với niềm tin  vững mạnh , vui vẻ với công việc hằng ngày và mọi người xum quanh , dù sao đi nửa  , vẩn  phải sống theo cách đúng  nhất và tốt nhất , để khỏi hoan phí một chuyến đi làm người  .

 


 

                              
 

 

                                
 

 

                                
 

                               
 

                                
 

                                



 

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen