Samstag, 1. Dezember 2012

1 -12 - 2012 Miên Mang Hồng Trần

                       Bấm vào ảnh để xem kích cỡ đầy đủ.

 Mình cứ tưởng  thời gian hơn 3 năm chịu cảnh huấn  nhục tinh thần  khi  hạnh phúc gia đình  bị một con quỷ già  xấu xa thúi nát thường xuyên quậy phá ,  mượn website HQPD chống lưng làm phương tiện  , đả làm được  tự cố gắng mở mang  nhiều mặt  kiến thức khác nhau thật hay về mặt giữ gìn sức khỏe ,dưỡng sinh và hiểu thấu thiên đạo  địa cảnh ,triết lý nhân  giang ,  có thể tịnh  tâm   tự tại thưởng thức những lời  ca tuyệt vời , giọng hát truyền cảm xuất chúng và các bài viết xâu xắc tình người  hay tình bạn  do những người không quen biết từ chính trang website HQPQ  đả  làm tổn thương tinh thần mình trầm trọng  , Lấy càn khôn đảo ngược lại bây giờ  có thể làm   niềm vui  riêng và hưởng thụ thư thái  trong  những giờ giải trí của  cuộc sống mưu sinh ,hành nghiệp , nơi  quanng cảnh  quá thanh tịnh trên  miền núi rừng cao nguyên trung phần nầy , đả nhiều năm thiếu vắng  bóng người  thân và bạn  bè lớp học củ  , nhờ  thế giới internet  đả dạy khôn cho mình  có thể côi đời  như một  tấm gương trên mặt  hồ nước ,  phản chiếu  những cảnh sắc  nhân sinh bách  thái ,  cho  mình  quan sát và nghiền ngẫm  , và  có thể tự tại  bình tâm  đứng   ra ngoài  vòng ân oán  tục  lụy nhân tình ,  suy sét và chấm điểm  những vở kịch đời hay đáng khen , nên học hỏi  hay những màng kịch quá vở tệ , chỉ  làm trò hề  cho thiên hạ cười. Bao  lâu nay cứ tưởng thân đả toi thành  đồng , da củng trở thành lớp sắt bảo  vệ trái tim luôn luôn còn   đập điều theo nhịp sống thời gian , dù đả  mang thêm nhiều vết xẹo đau thương  của đời  người   hơn 3 năm trước do đời  ban tặng    , nhưng  tưởng từ nay sẻ vĩnh viển không còn bị lung chuyển  tinh thần suy nhược dể dàng  ,   kkông còn  cảm súc đau đớn đến  những chuyện cảm   tình phức tập lăn nhăn của hồng trần  nửa  .

       Nhưng thật tế cả tuần nay mới  phát hiện mình đả không  phải  như  mình  tưởng   ,củng  không  toi luyện  được như  mình đồng da sắt ,   khi hay  tin em  Trinh bị  mang bệnh ung thư  , mổ song rồi không chụi  uốn thuốc tiếp tục điều trị cho dứt hẳn , mượn cớ đổ thừa thân thể không chịu được thuốc  hành nên không uốn thuốc bác sỉ cho , mặc cho trời  cao muốn cho sống đến bao lâu , lúc nào hay lúc đó  , trong đêm vắng  đả gục khóc trước bàn điện thoại một mình  rất lâu ,rất  lâu sau khi nói chuyện  qua  phone  với em  hơn 2 tiếng đồng hồ dài   , sự việc bất ngờ nầy nó thật sự đánh gục  tinh thần mình liên tục nhiều ngày , nhiều  đêm thức đến sáng  để nghỉ  ngợi miêng mang , hồi tưởng lại mọi  diễn biến cuộc đời của hai chị em từ lúc còn ở nhà , đến cùng nhau vượt biên ra thế giới bên ngoài , những cảnh sống vui buồn trong thời gian còn như  trẻ mồ côi không có cha mẹ ở bên cạnh  ,từ nương tựa  nhau   đến mỏi  người có  gia đình riêng  ,  trái tim có  lúc bị   đau như có người  đang chém lên thêm mấy dao trên những vết thương củ  rỉ máu trở lại , đau  mà  không  nói ra được  cùng ai  , nhiều  đêm  đứng ngoài vườn một mình thầm lặng khóc không thành tiếng  ,mới biết  khi  thật sự được  làm người , không thể nào toi luyện được thành  thân đồng da sắc ,bởi  linh hồn của người ta phải  nói liền với máu  mạch và giây thần kinh ,chi phối  từ não bộ ,sự súc cảm   đến trái tim rung động từng giây đang dung dưỡng  máu nóng  chi phối cho toàn cơ thể  được sinh tồn .

     

         Mình củng như em Ken , luôn luôn sống theo  lời của ba giáo huấn , sống phải có nghị lực với đời ,thách thức với  mọi khó khăn , trách nhiệm với xả hội đả nuôi dưỡng mình ,đứng ngay thẳng như đỉnh thiên lập địa ,đó mới   là lập trí ,Tự mình củng đả từng phải chấp nhận trải qua hai lần trong hoàn cảnh  những  giây phút đau khổ nhất , bất lực nhất và tuyệt vọng nhất , vẩn phải cố gắng   ngưởn cao đầu thách thức một cuộc sống khác với năng lực của chính bản thân  ,cho dù  thân và tâm  cô đơn  , mang đầy vết đau của tình cảm bị tổn thương  ,lần sau dấp ngả nặng hơn lần đâu tiên , củng cố mang hết nghị lực ra  , tự cố gắng  gom góp lại chôn vùi mọi đau khổ , không nói một lời nào cho  người nhà , cha mẹ chồng hay bất cứ người bạn quen , các em dâu ,em ruột ở bên cạnh  biết  ,  tự cố lên thay đổi tâm trạng  thích nghi với một nếp sống tinh thần khác ,và đả khắc phục được mọi khó khăn ,phiền muộn ,bước qua được cảnh tình đau khổ   đến với thế giớ lành mạnh thân tâm như bây giờ rất mau , mau đến mức có thể trẻ ra như ngày nào còn trẻ ,sức mạnh  tăng nhiều đến có khi tình cờ  phát hiện ra  quá kinh ngạt .   Nhưng với em Trinh ,dù mình có nói đến hết lời nói hay hết ngôn ngữ khuyên củng không thay đổi được tâm trạng mặc kệ ,  phương châm sống và hành động  theo cách  không còn sốt sắn với đời của em hiện tại   . Hai chị em vốn không xa xích nhau nhiều vể ngày tháng tuổi tác ,  cá tính và cách hành sự hoàn toàn trái ngược nhau từ nhỏ đến lớn  , mình  là đứa  nghịch đến cha mẹ phải la gầy xuốt   năm ,em là con gái ngoan hiền trong nhà ,từ ngày sống cuộc sống  không có  cha mẹ  ,  không ai nghe lời ai  hết  dù mình là vai chị ,khi  vui vẻ   thì mọi thứ đều làm chung , không thích hợp ý kiến nhau  thì ai làm chuyện người  nấy , tự  chụi trách nhiệm với bản thân . Dù biết cá tính khác  xa , không ai  nghe  ai phục ai   , mình vẩn thương em và lúc nầy phải hạ vọng khuyên năng  nói  nhiều , đến nổi em bực mình  khi  lời nói không hợp ý , hai đứa lại sắp cải nhau nếu  không chịu nhẩn nhịn  ,   phải    nghe những câu thật buông  xuôi , đau lòng , những câu  kệ tao , tại số tao khổ tâm  , hồng nhan bạc phận ,nên trời cho  tao bị bệnh , nghe  vào thật sự quá não lòng . rời rạc hết tâm trí  ,nhiều đêm một mình vào giườn  ngủ sớm ,thật sự là nằm trên giườn nhớ chuyện đời , nước mắt chảy trong thầm lặng ,  thầm cầu xin  ba  hãy  trở về trong giấc mộng , chỉ   cách làm sao cho em chịu tiếp tục uốn thuốc trị dứt căn bệnh quái ác đi . Tuần trước  thấy mặt  Thomas qua mua   Thẻ quà tặng  , người  bạn   đời người Đức  từ 8 năm nay của em Trinh  ,mặt mủi  bơ phờ  , tuổi  Thomas  chỉ mới 50 , long mi  vàng và long mài  bị rụng  mất   nhiều   nhìn  thưa  thớt    ,  người tỷ mỹ nhìn  vào sắc diện Thomas là  biết và hiểu được tâm trạng ông bạn nầy củng đau khổ  không lường   , chắc củng khóc  thầm hoài  vì khuyênnemmkhông nghe  , nói chuyện với mình  chưa đầy 3 câu mắt  đả ướp áp  như muốn khóc ,  còn  thành tâm chia sẻ  và hứa  sẻ chăm sóc em  Trinh  đến  hết cuộc đời . 

      

       Hình như em  không còn thích thú gì cuộc sống ở  xứ nầy , tính nết em vốn như Lâm Đại  Ngọc trong Hồng Lâu Mộng , đa sầu đa cảm trọng mặt muổi lại không dám  phấn đấu ngoài đời , thích đổ thừa số phận . Xuốt 32 năm ở Đức gặp chuyện nghịch ý nhiều hơn thuận , dù cuộc  sống vật chất luôn luôn  đầy đủ mọi mặt ,bản thân củng không hề phải ra xả hội phấn đấu tạo ra sự nghiệp làm gì , như một chậu hoa kiển đẹp được luôn luôn giữa kỷ trong phòng ấm , nhà đẹp ,  trải qua bao nhiêu sự việc  bất như ý từ ngoài đời mang đến ,khiến  em có những lúc thần kinh  rúng động căng thẳng ,trách đời không tiếc lời . Hôm cúng giỗ ba ,  mình đả thầm xin lỗi ba hãy tha thứ  cho con   , nếu như lần nầy con có làm theo ý nguyện của mẹ , đồng ý ký giấy ủy quyền cho mẹ bán căn nhà tổ  nghiệp của  ba  ,không phải  con tham tiền đổi ý phụ trọng giáo đều  nhân bản ,hay mệt mỏi   quá với  những lời chỉ trích từ mọi phía  nhiều năm nay ,chỉ vì con  muốn làm tròn tâm nguyện của em Trinh những ngày đang khổ tâm sống  từng ngày đang đi đến con đường thái cực , dù sao hai chị em con của ba củng đả sống chung với nhau từ lúc sinh ra cho đến ngày cùng  vượt biên  ,  đến giờ phút nầy vẩn  luôn luôn ở gần nhà cạnh nhau ,mấy năm nay vì bất đồng ý kiến vụ nhà cửa  của ba  để lại , thêm  vào chuyện gia biến của bản thân ,  con không muốn em  Trinh và người  nhà biết , nên không có thường xuyên trao đổi thân cận hay thường xuyên cơm nước qua lại với nhau như những ngày cuộc sống trước khi ba mất , bây giờ  phải chịu cảnh biết em Trinh bệnh ung thư mà không chịu uốn thuốc trị liệu cho dứt ,và chỉ có bạn  đời em Trinh và con  được biết chuyện nầy thôi , bắt phải giữ kín không cho ai biết  hết ,sợ mẹ lo lắng  , người ngoài đam tiếu , con thật khổ  tâm quá ba ơi !!!!.  Vái song rồi đêm đó lại không ngủ được ,phải tự làm Akupressur cho  được ngủ yên đến sáng ,hôm sau nghỉ lại cảm  thấy thật  có lỗi với ba quá , khi đả nghỉ và mang   chuyện thế thái  nhân tình ra nói với bàn thờ ba , muốn đổi  đạo nghỉa cầu lấy bình an thật đáng trách ,nên mang chuyện em Trinh bị bệnh  ra kể cho chồng và hai con gái nghe hết cho đở mệt .

                 
         

         Hôm qua em Trinh mang chè đậu nếp và nước cốt dừa qua cho cả nhà ăn , hai chị em ăn cơm chiên buổi trưa  chồng làm  , ngồi dưới bàn lớn  trườc bar dành cho người nhà và bạn thân  ,nói  chuyện riêng với nhau  cả buổi chiều  gần 4 tiếng đồng hồ ,cảm thấy sắc mặt của em đả mất  nhiều ánh hào quang ngày nào   , tâm tư chứa đựng nhiều oán trách đời người ,  cuộc sống hiện tại củng không được thuận thảo với các chị và mẹ của bạn đời đang sống chung  quanh nhà với cha mẹ  , lòng buồn đau nhưng không muốn nói ra ý kiến riêng trong lúc nầy ,không muốn làm  cho không khí thêm khó thở  , em về  rồi  mình ra đứng giữa sân  vườn , nhìn  lá  cây đang khô theo mùa  đông sắp đến   , tự nhiên trong lòng dâng lên cảm  giác  đời  buồn như chiếc lá đơn lẻ đang  treo trên cành nho cuối mùa , bị gió  buốt thổi  mạnh , lá rụng rồi không biết sẻ bị bay về đâu ,một thoáng  nước đắng tràn lên  cổ  dù mới ăn hai chén chè đậu  lúc ban chiều  , tim đau như bị cắt từ từ  ra thành  từng miếng nhỏ  , ngồi khóc một mình trước cửa vườn thật lâu trong đêm vắng  .


Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen