Dienstag, 12. Juli 2011

12-7-2011 Những Người Bạn Gái Tôi Thương - Cảm Nhận Nhân Sinh

******Dung Người Bạn Lai Ấn Độ
Hôm nay nghỉ ,đi chợ về ngoài trời mưa rỉ rả ,không mát được một chút nào bù vào thời tiết đang ở 31 độ c,không nắng lại hầm ,nhìn những ngọn đồi trước cửa  nhà một màu xanh sậm đang có khói như mây bóc nhẹ nhẹ lên trời ,cảnh tượng hoàng hôn thật huyền ảo  ,ai đả ở trên đỉnh núi như mình và như Cha Hải trên nhà xứ của đạo Thiên Chúa   tuốt trên đỉnh đồi cao ở Linf ,mới có dịp chứng kiến sau những buổi thật nắng nóng , có một cơn mưa nhẹ thôi ,thì hơi nóng trong rừng thưa sẻ bốc mải lên trời ,như mây đang bay ,đang múa vũ điệu thần tiên ,mải cho đến khi nào màng đêm buông xuống có xương lạnh phủ lại mới hết  cảnh khói trắng bay  . ở đây hoang vắng người đồng hương ,thiếu cả những tiếng cười trẻ thơ , những buổi chiều hay tối có mưa và cảnh như mơ nầy làm mình  nhớ nhà ,nhớ bạn thân ,những người khác giòng máu nhưng lại luôn có một tấm lòng  như nước và nước có thể hòa hợp chung với nhau .
Tháng 7 thường mọi năm ,là tháng của gia đình anh Chí và gia đình mình xum hợp với nhau ,hai nhà có được  thời gian ngắn khoản hơn  một tuần ,chồng với chồng ,vợ với vợ ,con gái với con gái tâm sự ,đùa vui xuốt cả ngày nầy qua đêm  nọ ,cùng ăn chung bàn  mọi  thứ đô ăn ngon , những buổi tối đốt đèn  hay đốt lửa bằng hạt Thông khô ngoài sân để nghe hai ông chồng kể chuyện thời xa  xưa ở quê nhà ( mình và Dung xa VN lúc chỉ mười mấy tuổi , không có ấn tượng nhiều ngoài cha mẹ ,ngôi nhà  , đường phố và trường học từng sinh sống qua ) ,nên củng có lúc ngồi nghe chuyện kể nước VN ,chuyện thời ba mươi mấy năm trước như mấy đứa nhỏ  đang nghe kể  chuyện  Bản Phong Thần , có những kỷ niệm thật tốt đẹp là do tự con người tạo ra , mình luôn biết ơn trời ,đả cho mình có được mấy người bạn gái tri kỷ ở xứ lạ  Âu Châu nầy , trong đó ,Dung là người bạn chịu khó và tốt bụng ,kiên cường nhất  trong mọi hoàn cảnh riêng biệt ,củng như tình nghỉa thấm thiết đối với gia đình mình ,những lúc nhà có người bệnh ,Dung như cha mẹ mỏi ngày gọi điện qua hỏi thăm ,an ủi , mỏi lần gặp nhau hay cùng đi đâu ,thì Dung luôn là người chu toàn về mọi thứ trong sinh hoạt , dù trong 4 người lớn Dung là đứa nhỏ tuổi nhất , mình củng biết tuổi thơ của Dung không phải sung xướng lắm ,9 tuổi biết nấu cơm cho cả nhà ăn ,khi mình mười mấy tuổi qua đây luôn phải ăn  bánh mì lát từ siêu thị , còn nhớ lúc còn ở trại tị nạn 31 năm trước ,hai chị em luôn bị  ông Đông  cùng trại nổi tiếng khó tánh ,biết  nấu ăn giỏi gầy la thường xuyên ,có những khi chán ăn đồ siêu thị Đức làm sẵn ,mình mua thịt sống về cắt miếng miếng vuôn ra ,đổ nước tương rồi cho nước vào bắt lên bếp  điện của bếp  thể tập ,muốn  kho thịt kho tàu để chấm bánh mì ăn đổi món ,gặp lúc ông Đ củng đang nấu nướng món  gì thơm phức cho mấy người cùng tàu  ăn chung ,ông liếc qua nồi thịt của mình vừa bắt lên tồi phán cho một câu " Kho thịt gì mà như là nấu canh  " ,mình kệ ông ,dặn lửa số 2 rồi để đó ,đi xuống phòng bóng bàn đánh với Tuấn ,Đưc ,Tín một lúc sau lên thăm nồi thịt kho thì thấy nồi thịt đả cháy khét cạn ,củng ông Đông ấy ra nói thêm một câu" từ như cái nồi canh mà kho tới khét củng thật là hay à nha " thiệt là tức sắp đứt giây thần kinh , đả không có lòng chỉ dạy ,mà còn nói xiêng nói xỏ , mang chuyện mình kho thịt ra nói cho cả trại nghe làm chuyện cười ,  mình còn nhớ chiều tối đó hai chị em ăn bánh mì với chút ít lớp thịt heo  phía trên không bị chấy khét như lớp dưới dính  nồi , tự an ủi mùi vị như đang ăn thịt chà bông ở VN của  bà Tư hay làm cho mấy anh chị em mình kẹp bánh mì vào những lần chủ nhật ra ngoại ô căn nhà vườn ở để ăn trưa , ăn mà vẩn  nghe vẳng vẳng ở ngang phòng mình ,Ông Đ ,bà Đầm , anh Rạng ,và bé Hai vừa đánh bài tứ xắc vừa nói nhảm chuyện  mình kho thịt như nồi canh bị khét ,không nhớ  tiếng ai  nói câu " con gái gì  không biết nấu nướng gì hết ,vậy củng dám đi vượt biện " nghe song hai chị em mình cười , nói hổn cho nhau nghe ," đồ mắc lé ,khó ưa " ,hồi ấy chắc mọi người trong trại không  có ai ngờ được ,12 năm sau cảnh kho thịt bị cháy khét ,mình mở nhà hàng bán những thứ đồ ăn ngon cho khách hạng sang ăn , có người ông chồng là một thanh niên ưu tú và xuất xắc nhất trong trại tị nạn , từng láy máy bay quân sự trên bầu trời VN xuôi ngược  đi mây về gió qua trước năm 1975  , một KQ thất thời mất nước nhưng bây giờ lại trở thành là người xuất xắc về môn ẩm thực .Mỏi khi nhận một món ăn nào của Dung  làm racho cả nhà ăn , những tiếng qua lại như người trong nhà mmình như đang nhận lại  những  mảnh tình thân thuộc của cha mẹ anh em đả thiếu thốn  tại nơi nầy .  luôn ăn với một tâm trạng đầy tình thân ,ấm cúng  hệt như cảm giác mỏi lần ăn những món ăn đặc biệt của chồng làm ra cho thưởng thức .
Quen biết Dung là qua anh Chí tình bạn đồng hương và cùng khóa học bay với chồng trước 75  ,nhưng khi qua mấy  lần  gặp mặt và biết nhau nhiều ,từng sự đối đãi chân tình và nhiệt tâm của Dung điều làm mình cảm động ,  tự đáy lòng cảm giác được ngoài cha mẹ ,anh em và chồng ra ,còn có những người bạn thật tâm thương yêu mình ở cái xứ xở xa xôi lạnh lẻo nầy ,trong khi phải thật tâm mà nói ,tình cảnh riêng biệt của Dung củng không phải như ý  lắm ,  mỏi lần  gặp nhau ,ăn những món bánh mình thích ăn ,hay từng chiếc bánh tét nấu để ăn tết ,Dung cho vào tủ đông đá đến mùa hè gặp nhau đưa cho mình mang về ,không muốn nói cho ai biết ,những lúc ấy mình như đang khóc ở trong lòng ,một  nguồn tình thân như đang trở lại trong không khí gia đình ngày còn nhỏ , Dung trồng ớt chỉ thiên thật cay ,biết mình thích ăn cay ,mỏi khi thu hoặch ,mang hết  đông thành đá chờ ngày xum hợp đưa cho mình mang về ăn từ từ ,có lần còn cho vào cái keo kiến gởi từ bưu điện  Pháp qua Đức , mình ghi nhớ mải mỏi một  tấm lòng của vợ chồng Dung ,ngồi viết lại những giòng nầy mà lòng bồi hồi xao xuyến ,nhớ bạn , một người bạn tri kỷ như thiên xứ trời đả  đưa đến ,  tự biết mình chưa làm được món gì ngon hay việc gì hay hay cho Dung cảm thấy sung sướng , mỏi lần gặp mặt chỉ chọc cho Dung chưởi , chọc  trên trán Dung thiếu một chấm đỏ mới đúng là  bà Ấ Độ ( Dung ghét ai nói mình là Ấn Độ ,mặc dù mặt mủi y như Ấn Độ ),hay mỏi ngày phải viết email với nhau mới là bạn thân ( Dung Ấn Độ ghét nhứt là  xài pc và viết email ) , có lẻ bây giờ mình  không nên chọc như vậy nửa , hình như đến một lúc nào  ,tình bạn  đả chính mùi , thì người ta không còn náo nhiệt lao xao  như lúc tình cảnh đang sắp chính hay cải hay chọc với nhau mỏi khi có dịp hợp mặt  , thay vào đó là sự hòa nhả ,im lặng  , chỉ biết mang mọi sự yêu quý và lòng mến mộ cất kỷ trong lòng , giữ gìn cho thật kỷ và mỏi khi ngồi im lặng một mình ,có thể mang ra nghiền ngẫm lại  ,để cảm thấy còn có một  hạnh phúc khác từ tình bạn tạo ra trong cuộc sống  xa xứ xa nhà ,để cảm thấy may mắn  khi quen biết được  một người bạn tốt trên đường đời luôn chia sẻ mọi nổi niềm  vui hay buồn  ,để những lúc đau khổ đả có người  rơi nước mắt cho  mình ,đau vì mình , cầu xin trời ,cho kiếp nầy mình và  người bạn tốt bụng nầy  còn mải nhau đi cho đến hết cuộc đời .





**** Charlotte
Quen với Charlotte củng là từ anh  Châu ,bạn đồng hương và  cùng chuyến tàu vượt biên với chồng mà ra ,anh Châu làm nghề giáo ở VN trước khi  qua Đức tị nạn ,ở cùng trại tị nạn với mình ,củng nổi tiếng khó tính từ lúc là thanh niên , trong trại tị nạn ,anh Châu  ở xéo ngang phòng hai chị em mình ,chung phòng với em trai tên Đồng ,nhưng cậu em hay đi ngủ phòng mấy người cùng trang lứa trên  từng hai , mỏi sáng hai chị em phải thức thật sớm để chuẩn bị tháp tùng với 4 người dưới lầu chệt là Hưng ,Nghỉa ,Minh ,Lượng  ra nhà ga đi xe lửa đến ga chính TP Frankfurt ,đổi xe điện đi thêm  2 trạm nửa mới đến  Taunusanlage trường Bachchule để học ngôn ngữ Đức, những người khác trong trại thì học lớp  ở tại trại nên dậy trễ ,có thể ngủ thêm hơn một tiếng đồng hồ ,cạnh phòng anh Châu là nhà tắm và nhà wc ,cứ mỏi 5 giờ 30 sáng là được hai chị em mình ra giếng wc ,xả nước , rồi đến tiếng chạy thang lầu xuống tầng chệt ,tiếng đóng cửa lớn của trại V...V ,làm cho những người ở ngang phòng mình là anh Đông  ,cạnh phòng là anh em chồng mình bây giờ ,và anh Châu ai ai củng bị những tiếng động báo thức , anh em chồng mình không than phiền ,trái lại thỉnh thoản được chìa khóa cửa dưới hầm để xử dụng máy giặc chung giặc quần áo ,thì   đưa cho chị em mình giặc trước ,sau đó đưa lại cho anh em chồng  giặc song hết quần áo dơ rồi mới trao chìa khóa cho người ở phòng kế tiếp ( ít khi mình được họ cho chìa khóa cửa dưới hầm để được xài máy giặc chung  ,chắc có lẻ những người cùng trại  sợ mình làm hư máy giặc vì tuổi chưa trưởng thành  ,lại không biết nhiều thứ chuyện ngoài đời   , nói  chuyện củng không khéo ,  từ nhỏ mình đi học trường Hoa Kiều chuyên về Hoa ngữ hơn Việt  và Anh ngữ ) ,củng thật hên là lúc đó ở trại   có  người có tấm lòng nhân ái như anh em chồng ,nếu không quần áo dơ của hai chị em  mình chắc phải giặc bằng tay ở bồn tắm hay bồn rửa chén  nhà bếp . anh Châu có  tới cửa phòng mình yêu cầu mỏi sáng sớm  làm vệ sinh thì phải xuống tuốt dưới từng chệt nơi nhà wc của phòng khách chung làm ,xuống than lầu thì phải đi từ từ ,không được chạy thùng thùng ,nhiều khi đang ngủ nghe  tiếng chạy thang  lầu tưởng như  bị pháo kích,dực mình dực mẩy chảy mồ hôi lạnh ,những lời yêu cầu nầy mình không có làm theo điều nào hết , cở tuổi đó đi học xa mình chỉ biết làm sao chạy ra cho kịp giờ xe lửa khởi hành ,làm sao ngủ cho đủ để có sức chịu đựng những cái khó khăn trước mặt , đâu có ai dạy mình phải nghỉ cho người xum quanh phải yên tịnh đang ngủ ngon ,cho nên hai tháng sau nhà WC cạnh phòng anh Châu bị khóa kính lại ,không cho ai xử dụng nửa ,viết thông báo treo ngoài cửa là wc bị nghẹt ( lúc đó thì mình tin bị nghẹt ,nhưng khi vào trường kể cho ông thầy Haiber nghe ,thì ông bảo ở Đức ,hư cái gì của công thì người ta sẻ  sửa liền lập tức ,vì tiền do nhà nước trả  ,cho nên về trại ,mình thật là nghi và mỏi lần phải đi wc dưới lầu thì rất tức thầm  ông Châu nầy ,không muốn nhìn tới ông khó tính đó lần nào nửa ) không ngờ  vài năm sau , anh Châu lấy vợ là Charlotte ,mình lấy chồng là bạn thân của anh Châu ,hai nhà lại có dịp gặp nhau hàng cuối tuần ,đi chơi công viên ,đi dạo rừng ,Charlotte lớn hơn anh Châu ,anh Châu lớ hơn chồng mình , nên Charlotte cư sử với mình như với một đứa em út ,như đứa con gái ,dạy từng thứ một cách ứng  xử trong xả hội Đức ,dạy làm bánh ,làm salat , kể cho nghe những phong tục tạp quán người Đức ,chỉ dẫn những cái mình không hiểu ,cách làm người sao cho chu toàn (điều nầy vẩn chưa học hết được của bà bạn già nầy ,vì trời sinh Charlotte như là Ma sơ ),mình luôn mắc cười người khó tính ngày xưa ở trại  , sau khi làm chồng Charlotte rồi thì chuyện gì củng nghe theo lời  vợ bảo ( khác với mình trước đây là luôn tôn sùng  chồng ,nghe lời chồng như con nghe lời cha ) ,mỏi một chuyện gì trước khi quyết định anh Châu củng phải nói " để hỏi Charlotte" ,chứ không giống vợ chồng mình nhìn nhau cười  thôi thì chồng tự quyết định liền .  Có một quá trình ở cùng trại không thuận lòng ,bực bội qua với nhau  như vậy, mà hai gia đình củng dần trở thành hai nhà thân nhau nhất ở nước Đức nầy , thân đến có thể mang chuyện con cái ra chia sẻ tâm sự và lo lắng cho  nhau ,phải thật tình nói  đó là tấm lòng từ bi và công tâm rất nhiều  của Charlotte ,một người Đức gặt sống  theo  truyền thống Đức ,được sinh ra và lớn lên ở miền nam nước Đức ,nơi còn giữ nhiều phong tục tạp quán cổ truyền ,ở tiểu bang giàu có nhất nước , mà người sống ở đó luôn  kiêu hảnh tự hào vì còn là người Đức chính thống ,có nhiều lâu đài nguy nga vua chúa lưu lại cho một lượng hàng triệu du khách moỉ  năm đến chiêm ngưởn , người con gái sinh trưởng ở tiểu bang nầy đả lấy một ông VN khó tính nhất đời 26 năm trước , và đả có thể thay đổi tính càng cua của  anh Châu , và  trở thành  là bạn gái thân cận lớn  tuổi của mình xuống hai mươi mấy năm nay ,mỏi khi có chuyện chị em mình cải giả nhau và bất đồng ý kiến ,hay chuyện thắc mắc nhân sinh ,Charlotte luôn là người giải tỏa mọi thắc mắc giùm mình ,luôn mang đến cho mình một tâm trạng an lành ,có khi Charlotte còn rủ mình cùng nhau cầu nguyện về một vấn nạn thiên nhiên nào , hay một chuyện khó có thể giãi  mả bằng nhân lực ,Charlotte lớn hơn mình mười mấy tuổi ,nhưng là người bạn thật  thà và tốt bụng ,luôn chia sẻ mọi thứ về mặt tinh thần cho cuộc sống mình nơi đây ,  nhờ lúc ban đầu  có người bạn như Charlotte ,mình đả bớt  đi rất nhiều  cảnh bực mình hay đanh đá  ,( ngày còn  ở nhà bà Tư nấu ăn cho nhà mình hay nói với má mình " Cô tư nầy ngày sau không ai ăn hiếp nổi ,cả  anh em trong nhà củng phải nhờ cô tư bảo vệ giùm ), thật tế bây giờ mình chỉ dử lúc cần dử ,,,,,thường thì ai củng cảm thấy mình rất là dể mến ,dể thương , bằng chứng là thực khách của mình đa số  ai củng quý  mình ,cả đứa con nít như Pelix có đi chợ với mẹ , ngang qua nhà hàng củng luôn chạy vào tìm gặp  mình chào hỏi  một tiếng rồi mới đi tiếp xuống chợ , đôi khi ngồi ngẫm nghỉ lại ,công lao nầy củng từ Charlotte mà ra . Từ lúc đầu ở trại tị nạn minh có thành kiến với anh Châu , không biết ai lớn ai nhỏ ,tự theo ý mình mà làm và sống ,đến bây giờ hai nhà thân thích nhau cái gì củng chia sẻ nhau được , lòng thành và tình bạn cao cả của Charlotte là một yếu tốt chính trong đó ,thêm vào con người chịu khó ,chính trực của anh Châu,đả dần dà trở thành một huynh trưởng của lòng mình ở xứ sở nầy .

*****Em Dung
 Dung đả từng là em dâu thứ mười một của mình ,củng là  dân tộc góc người Hoa ( dù là  mình có 25 phần trăm trong người máu VN ) ,quen Dung là qua em chồng ,vì trước năm 1990  cha mẹ chồng chưa qua Đan Mạch ,vợ chồng mình phải đứng ra chủ  hôn cho vợ chồng Dung ,từ khi quen  và làm chị dâu của Dung ,thì củng là lúc nhận biết ra được Dung là một cô gái thật đoan trang , đàng hoàn ,hiền thục ,không biết mánh khóe hay mưu mô xảo nguyệt trong cuộc sống nhân sinh , là con gái một của gia đình bác Tư Trí , trên Dung có 3 người  anh  , dưới có một em trai ,nên trời sinh Dung có một khuôn mặt rất sáng sủa và đẹp đẻ như lúc nào củng thấy đang yêu đời ,đang đứng  ở giữa một vườn hoa ,( có lẻ từ nhỏ được cha mẹ ,mẹ nuôi cưng cho đến lớn nên ánh hào quang của hạnh phúc luôn thể hiện trên khuôn mặt Dung  ),Dung lúc nào củng ăn mặc đúng thời ,đúng  dáng người ,thân hình không có chỗ nào chê được ,mình rất thích côi hình đám cưới Dung trong chiếc Opel xanh  xe Hoa   của nhà mình làm 21 năm về  trước , chụp  cả khuôn mặt Dung như con búp bê đang làm cô dâu đẹp nhất từ trước đến nay , nhà chồng có 5 anh em  ở Âu Châu , thì 4 chị em dâu  nào củng rất  dể nhìn ,dể chịu ,chỉ có Lâm em thứ 8 là hai lần cưới vợ ,hai lần đều vớ phải vợ có hai khuôn mặt như được làm bằng mủ  giả , không có một chút nét nào cảm xúc được về nhân sinh . Dung hiền ,ngoan ,chịu khó ,mỏi lần lên nhà mình dọn bàn ra ăn cơm chung ,mình thấy Dung một tay bưng ba món , tay khác cầm  hai chén nước chấm một lượt ,trong lòng lúc nào củng thán phục Dung  ,mình  củng làm nhà hàng 19 năm ,nhưng nếu bung như Dung thì chỉ có thể mang trổi và đồ hốt ra sẵn vì tất cả sẻ bị rớt bể hết xuống đất , là con gái một ,luôn được ở bên cạnh cha mẹ ,nhưng Dung biết làm đủ thứ gia chánh ,giỏi  nhất là làm bánh bao ,nổi bự và  ngon như tiệm bán , cái hay nhất của Dung là không biết kiêu căng ,làm giáng con gái một ,luôn luôn là một người  hiền hậu dù ở bất cứ hoàn cảnh nào ,luôn chịu đựng một mình ,không muốn vạ lây nổi  buồn đến người khác , đả không phải một lần ,mình vì thương Dung mà mích lòng với em chồng thứ mười một ,và em chồng củng từng trước mặt mình trong một buổi văn nghệ tối hơn hai mươi năm trước, đứng bên cạnh nói  với  Dung  đang  ngồi  cạnh  mình rằng :  "nếu em  mà tình nết dử giống như chị năm thì anh sẻ bỏ  em luôn "( bây giờ thì họ đả thật sự bỏ nhau một lần rồi , và tình nghỉa nên  vẩn sống chung lại ) , hai người  đả thương nhau như nước và cuỉi , Dung chiều chồng thương chồng như dây trầu quấn vào cây cao ,cha mẹ Dung thương con rể  như thương con trai ruột , ai củng thấy đây là một cặp vợ chồng thành công và hạnh phúc nhất nhà ( vì Nguyên thành đạt trước nhà mình một năm ,tính lại tháo giác và khôn lanh hơn mọi người thân quen trong nhà  ) ,mình và Dung  củng  như hai người bạn thân ,mỏi khi nhà chồng có chuyện chi ,thường thì hai đứa điều tự biết là nên im lặng ,từ sự thông cảm   làm  cho  mình  càng  thương  Dung  hơn  ,phải  thật  sự  công  tâm  mà  nói  Dung  là  người  con  dâu  tốt  nhứt  trong  nhà chồng  ,có lẻ được ở gần cha mẹ ,nên được cha mẹ dạy dỗ lể nghi đầy đủ ,mẹ chồng đả có lần nói ,"có con dâu ly vị rồi mình vẩn còn luyến tiếc ,..."có lẻ cha mẹ chồng thương nhất vẩn là con dâu Dung ,thật nghiệt ngả ,người yêu chồng nhất phải ly vị  chồng ,con dâu tốt nhất củng không còn là dâu ,nhưng trong thâm tâm của mình ,Nha ,Vân ,thì Dung luôn luôn là người bạn tốt ,người đàn bà kiên cường có tình có nghỉa ,là người hoàn hảo nhất của xả hội trắng đen nầy ,  củng là người vợ từng yêu chồng nhất trong gia đình nhà chồng , dù là bây giờ đả không còn danh nghỉa quan hệ chị dâu em chồng gì gì  nửa .
Riêng đối với mình ,Dung là người mỏi khi nghỉ tới hay nhắc  đến ,đó là gương mầu của một người  bạn tâm giao , đẹp từ tâm hồn cho đến dóc dáng ,tính nết ,tình thương ,là người cô rất  tôn kính trong thâm tâm của con gái  lớn  mình , là sự yêu thương và thông cảm ,độ lượng  bất tận ,dù  trên đường đời có là chị em bạn dâu với nhau nửa hay không ,Dung vẩn luôn là người bạn chia sẻ mọi nổi niềm trong tâm hồn của thế giới thầm lặng ,tượng chưng cho tình thương ,lòng từ bi ,hiền hậu và nghỉa tình bất tận  của nhân sinh .
 
******Bạn xa 
 Còn có một người mình củng rất quý mến từ mấy năm nay  ,đó là một sư tỷ của trường học củ năm xưa , đả định cư  tiểu bang Cali nước Mỹ 30 năm nay  ,tên là Lý Nguyệt Đông ,ngày còn đi học vì sư tỷ nầy lớn tuổi  hơn lứa tuổi của mình ,lại là học sinh ở xa tới học nhưng không ở nội trú , sáng đến trường ,chiều về , một lớp có số học  sinh  nam  nữ   đông hơn 80 người ,nên lúc đi học  không biết về chị ấy nhiều lắm , mải đến năm 2005 ,khi cả lớp học cũ  tìm gôm lại được với nhau thành một gruop email trên internet ,thì là lúc bắt đầu lại những cảnh lời qua tiếng lại của những người tuổi thì thêm nhưng tính  nết vẩn nằm yên tại chỗ ,có lúc nào căng thẳng quá chị Lý N -Đông thường nhẩy ra giản hòa vài  câu nhưng rất thấm  ,email của cả lớp có chuyện không vui chị ấy củng nhẩy ra khuyên nhủ ,đả có một lúc mình trong cảnh bế tắc tinh thần ,nên củng mạo muội  hỏi chị  ấy có tin trên đời nầy có ma hay không ?   trong thâm tâm  mình rất là quý trọng lời nói của chị L-N-Đông  .Là một người đàn bà bình thường ,có một gia đình hạnh phúc từng 27 năm dài ,lại có được đến 4,5  người bạn tốt vừa là tri kỷ ,vừa là tâm giao ,thật sự là một điều may mắn nhất của đời người , củng  thật sự rất biết ơn cuộc đời nầy ,có Thánh , Thần , và Chúa tồn tại ,  đả ưu  đãi đặc biệt cho nhửng đứa con sớm xa gia đình  cha mẹ ,không có người thân  bên cạnh dìu dắt  ở một quốc gia thật xa lạ , nhưng đả mai mắn có được những người bạn tốt như trên ,để mỏi khi  yếu đuối hay buồn tủi giữa đường đời ,tinh thần còn có được một nơi ấm cúng để nhớ đến ,để nghỉ tới và tự an ủi được  thêm sức mạnh cho tâm hồn .
Tình bạn luôn  cao cả ,là hoa thơm cỏ mát  trong đời người .
denmotluc

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen