Mittwoch, 27. Juli 2011

20 - 7 -2011 Niềm Vui Lạ Thường . Cảm Nhận Nhân sinh 3






***** Tháng 7 năm nay  mưa nhiều hơn thường năm , hầu như  không có tuần nào được liên tục ba ngày nắng ,nhưng đối với gia đình mình lại phát sinh ra  nhiều niềm vui lạ thường , lạ một cách không thể nào nghỉ ra được vì sao ,hay giải thích bằng lập luận nào .
*****Giữa tháng 7 đến tháng 8 năm nay ,nhà hàng mình được nhà bank cho quản cáo miễn phí ,chưng hình ảnh trang hoàng trên các khung tủ kiến trong phòng trước  có hai máy  lấy tiền tự động và hai máy in giấy tờ nhà bank .Củng  là một niềm vui  và  hảnh diện ,  vì nhà bank chỉ cho những cửa hàng có tiêu chuẩn  cao để trang hoàng  quảng cáo ,vừa làm đẹp cảnh phòng nhà bank ,vừa quảng cáo được cho cửa hàng ,đôi bên điều có lợi ,đây  là lần thứ 3 nhà hàng mình được lên khung trở lại liên tục 4 tuần  quảng cáo miễn phí trong nhà bank nhân dân của cả vùng nầy ,

* Người Đàn Ông Đặc Tiệc Cưới
   Đầu tháng 7 có một người Đức  dẫn một cô gái Thái thật trẻ đến nhà hàng đặc  tiệc cưới , nói với mình nếu như không có gì trở ngại vể thủ tục khiếu nại ,thì cuối nầy  phòng đăng ký kết hôn sẻ chấp thuận cho hai người kết hôn tại thị trấn gần đây ,từ lúc đầu đăng ký gặp trắc trở vì cô gái nầy qua đây để du lịch ,nên buột phải trở về trước và lảnh qua cưới sau , Nhưng mọi chuyện củng êm đẹp vì có nhiều người thân hai nhà ra làm  người  chứng giấy  hôn thú ,tiệc cưới được đãi ăn trưa ở nhà hàng mình ,sau khi làm lể trao nhẩn cưới cùng  hoàn tất  mọi thủ tục giấy tờ . Từ lúc đầu mình không để ý mặt muổi người đàn ông Đức  nầy lắm ,chỉ chú ý cô dâu là một cô gái Á Đông thật trẻ , thật đẹp ,nét mặt còn như trong tuổi  của con gái nhỏ của mình ,mải đến khi tiệc tan , chú rể  đến thanh toán tiền hóa đơn ,nói một câu nói giống như mình đả từng nghe qua mười mấy năm về trước ,vào một buổi chiều tối cuối năm  ,có một thanh niên ghé vào nhà hàng nói với mình là có thể bán cho một món vịt curry thiếu chịu được không ,vì lở đường không mang theo card nhà bank ,không lấy tiền được trong lúc nầy ,đối quá trời nên vào các nhà hàng ở thị trấn nầy  hỏi mua chịu ,  nói với mình là đả hỏi qua ba tiệm nhà hàng ý ,Đức và  Bistro Thổ nhỉ Kỳ ở dưới con đường chính của phố thị , họ điều không chịu bán thiếu chịu , có người chỉ hãy vào nhà hàng nằm ở ngoại ô của mình để mua chắc có lẻ được ,vì chủ nhân là người Á Đông ,nếu mình không bán thì gả thanh niên đó nói phải chịu đối để về đến nhà nằm chờ đến sáng hôm sau . Củng tại quan điểm ở Đức chưa ai từng bị đối ,và một miếng ăn cho người ta đở qua cơn lạnh củng không phải chuyện xấu ,( lúc đó là mùa đông ) ,nên mình hỏi với chồng song làm một mó vịt curry như ý muốn bán thiếu cho gả thanh niên nầy ,cứ nghỉ rằng một vài ngày sau người ta sẻ mang tiền đến trả ,chỉ có 25DM thôi ,có củng không giàu mà mất củng không nghèo , người thanh niên đó còn gởi cái giấy căn cước lại cho mình giữ ,đến khi  một vài ngày sau đó không thấy đến trả tiền ,mình mới côi lại giấy căn cước là cái giấy đả hết hạng ,nhưng trên giấy tờ vẩn còn bức hình người thiếu tiền  đang  tươi  cười  ,thật  là  chuyện  hoang  đường và xả xui  , và  lúc  nầy  thì  mình  đả  nhận  ra  gả  thanh  niên  mười  mấy   năm  trước  ăn  món  vịt  curry   rồi biệt tâm mười mấy năm trước , bây giờ đang đứng trước mặt mình làm chú rể , lúc thanh toán hoa đơn   trả dư ra 21 Euro bảo là cho tiền típ phục dụ , chờ hai vợ chồng họ bước  ra khỏi nhà hàng ,mình lấy tấm thẻ căn cước vẩn còn giữ trong tủ sách nhà hàng ra côi mặt muổi thật là vẩn như xưa ,chỉ có kiểu tóc là khác và mặt già dặn hơn xưa  ,  chưa đóng cửa tiệm đả mau mau kể cho chồng nghe chuyện không thể nào ngờ được nầy ,chồng nói củng hên nó không nói để thứ hai mang đủ tiền đến trả , nếu không mất lần nầy không phải một món vịt mà đến mấy chục món .......
      Rồi  một tuần sau ngày chủ nhật ,người đàn ông nầy lại vui vẻ dẫn vợ và mẹ đến ăn trưa như khách thường khác ,đặc biệt cảm ơn mình đả làm một buổi tiệc cưới trang hoàn thật đẹp ,đồ ăn thật ngon cho mọi người thưởng thức ,ai ai người quen đến dự  củng khen  hết lời ,còn mình thì thầm  vui vẻ ,tự nhiên có chuyện  không thể nào ngờ  được xảy ra ,cho mình chứng kiến được làm chuyện tốt không bao giờ bị lổ lả ,đúng thật như cha  đả dạy từ lúc nhỏ ở nhà  ,chuyện thiếu tiền của gà thanh niên mười mấy năm trước mình đả quên mất từ bao nhiêu năm rồi ,không ngờ ngày đại vui của người dựt ăn lại làm ở nhà hàng mình ,còn thừa lúc thanh toán tiền trả thêm cho món nợ năm xưa ,mình biết người thiếu nợ mới nhớ dai dẳn khó chịu , người cho ăn thiếu  thì có  bao giờ ngờ được từ 25DM=12,50Euro thiếu ,sau mười mấy năm được trả lại lẩn lời là 20 Euro , còn có một bàn tiệc cưới thật lớn mừng  chuyện trăm năm của người ăn thiếu ? đúng  là một niềm vui hiếm hôi của đôi bên người cho thiếu và người bị thiếu nợ , quái vị và đầy đủ tình người .
*  Miếng Ngọc  Cẩm Thạch Phật Ông Địa

   
Hôm thứa bảy ,15-7 con gái nhỏ vào phòng ngủ của mình tìm kiếm một món đồ cần thiết , tình cờ dưới góc tủ sắt đen  cạnh  giường ngủ   vợ chồng ,  nhặt  ra miếng ngọc cẩm thạch hình ông địa tròn thật xanh của chồng đả đeo hồi mười lăm  năm trước ( 1996) , lúc mẹ lần đầu tiên qua Pháp du lịch ,rồi qua luôn Đức thăm hai con gái mang qua cho rể  mỏi người một mặt ông địa ,con gái thì nhiều mặt  phật Bà Quan Âm ,Quan Âm khắc kiểu đứng ,khắc kiểu ngồi v...v. chồng đeo trên cổ  đến năm 2000 thì đánh mất với sợ dây truyền 5 chỉ vàng 18 ,cả nhà tìm khắp mọi nơi củng không tìm ra đâu được , có lúc mình nghỉ bị Yến người làm giúp việc lẻn dấu mất mang về nhà riêng cho chồng con gì rồi ,nhưng không nhìn thấy người ta lấy nên chỉ nghi ngờ thôi , chồng đeo trên người cứ đi tấm hay ngủ trưa điều cởi dây truyền ra , để đại trong nhà tấm củng có ,để trên bàn làm việc củng có ,nên lỗi mất là tại tự mình ,mất đến giờ hơn cả mười năm , vợ chồng trong  lòng  củng  không  còn  nhớ  đến  miếng  cẩm  thạch  ông  địa  đấy  nửa  ,không  ngờ   đứa  con  gái  nhỏ  lại  nhặt  được  dưới góc tủ đen ngày 15-7-2011, 40 ngày sau khi  lên đỉnh núi  chiêm bái Phật Ngọc , cầu nguyện cho cả nhà và thế nhân được an lành bình yên .
Có lẻ không ai tin vào sự kỳ lạ nầy ,miếng Ngọc Phật Ông Địa mất từ 11 năm trước mà bây giờ lại lồi ra dưới góc tủ cạnh giường ngủ ,mười một năm ,bao nhiêu trăm lần mình thay bao mền bao gối  sạch ,bao nhiêu trăm lần lao chìu giường ,tủ ,bao nhiêu trăm lần hút bụi quanh phòng ngủ củng không thấy  được miếng Ngọc mà bây giờ lại được con gái nhỏ nhặt được  mang đưa cho mẹ  , mình tin đây là sự huyền diệu của Phật Pháp ,mẹ từng nói tất cả Ngọc qua tay mẹ để tặng hay mua giùm cho con gái ở đây ,mẹ điều mang đến chùa  Thiên Mụ cúng và làm phép qua , để cho miếng Ngọc được làm của linh thiên ,( em Dung củng đả từng được mình tặng cho một miếng Ngọc tượng bà Quan Âm 10 năm về trước ,và trước khi gia đình Dung bị gia biến ,tượng Phật Bà bị gẩy  ngang cổ ,Dung có nhờ thợ bạc  sửa gắng lại nhưng không được ), năm 2006 ,trên đường đi Đan Mạch ghé chùa Viên Giác cúng đường và mua bánh trái đồ chay biếu cho mẹ chồng ,mình củng đánh mất miếng ngọc hình thức  như Tấm thẻ Bài  hình chữ nhật , do một người quen ở VN mắch làm để kỷ niệm mình có chồng là lính KQ , vì tấm thẻ bài Ngọc nặng hơn sợ dây truyền dài  xâu bằng khúc tre cẩm thạch ,nên bị  duột xuống ghế xe  lúc  nào  không  hay , sau khi trở về Đức ít lâu thì được chồng nhặt được trong xe và tặng lại  cho mình ,nếu lúc đó mình đổi xe mới sớm   ,thì chắc chắn miếng Ngọc thẻ bài sẻ bị mất vĩnh viển ,nhưng hình như là  những miếng Ngọc điều đả đúng như lời trong Tâm Kinh dạy ,cái gì của mình ,trước hay sau củng thuộc về của  mình , có bị thất lạc rồi củng về với mình , cái gì không phải của mình ,có cố chấp đi tìm hay  cố giành  dựt , cuối cùng củng không thuộc về mình ,hiểu được lý lẽ nầy  qua sự kiện con gái nhỏ nhặt được miếng Ngọc Ông Địa , mình bắt đầu chú tâm đọc lại thật kỷ bài Tâm Kinh  ,hôm thứ ba 19.7 qua phòng mạch lấy máu như thường năm ,để xét nghiệm sức khỏe về mọi mặt qua máu  , lần đầu  tập  can đảm nhìn thẳng vào kim tim khi cô y tá từ  từ chít vào tay mình ,từ từ rút đầy một ống máu ra ,rồi đổi ống thứ hai ,ống thứ ba ,ông thứ tư , cô ý tá nhỏ ấy tốt bụng lo lắng , kêu mình đừng nhìn lúc đổi ống ,có bị chống mặt hay sợ không ,nhưng mình đả cười và nhìn  mải nơi giữa cánh tay đang có ống kim tim sừng sửng đứng trên da thịt , rút máu từ từ trong cơ thể  mình ra ,cảm giác không thấy đau vì đả tự nghỉ trước rằng nó không làm mình đau được , muốn cố  tâm ứng dụng lời giải Tâm Kinh vào hiện thực trước mắt xem mình có nhận thức được hay không , thật là hay khi cảm nhận được  thành quả thật bất ngờ và như  ý , thấy mà như không thấy , nhìn thấu rồi thì thế sự  đau đớn ,bực bội  khổ sở củng như là không , khi hiểu được tất cả mọi thứ Vui Buồn ,Hỷ ,Nộ  ,Ai , Lạc ,Đau ,Sầu , điều có thể đến rồi lại sẻ phải đi như cơn gió thoáng  ,duy chỉ có cách sống Vinh hay   Nhục ,mới có thể  lưu lại  tiếng tâm  cho người đời  sau và mải mải cho con cháu làm Tin .
        Phật Pháp thật  vô biên , chỉ mới đọc qua  bài  Tâm Kinh vài lần,thì đả giải được bao nhiêu là ẩn khúc của đời người trong lòng mình  , có thể khiến người ta nhìn thấy được thế sự mọi  nguyên nhân phiền não ,bức xúc ,khổ sở thật sự chỉ tự trong  ý tưởng của mình mà ra , nhìn thấu được mọi sự biến hóa vạn vật củng có thể chỉ trong giây lát ,mọi sự cố gắng và mọi hỷ lạc có thể quyết định được hiện tại ,nhưng không thể nào quyết định được vĩnh cửu ,  trước đây mình hay côi chuyện đi tu là từ tâm , vào chùa là trốn tránh hiện thực , hay vì một lý tưởng sạch thân ,không mang lợi ích gì được cho xả hội về mặt kiến thiết và xây dựng , nhưng xem ra mình đả sai lầm ,sau khi đọc một bài kinh mà có thể thấu hiểu  nhiều việc cảm nhận nhân sinh ngoài  khả năng nhân lực , phát hiện Phật Học thật sự củng  là môn học rất đáng cho người đời  kính trọng . Mình thật may mắn để  có dịp tiếp xúc và đọc được bài kinh  quý giá  của tiền nhân để lại ,tuy là từ trước đến nay vẩn không thích chùa chứa thanh niên chốn quân dịch ,không thích những ông thầy chùa ban đêm đội nón ra chợ  ăn đêm  ,hay còn có thầy chùa ở Mỹ  đứng lên sân khấu hát những bài " Đời tôi đi tu nên luôn luôn phải ăn chay ," " ai bảo đi tu là khổ " ..thật làm mất uy tín của  Phật Giáo ,nhưng trong truyền thống ,Phật học đích thật   có thể khiến cho một con người hiểu được và thay đổi cách nhìn ,cách sống sao cho tâm  được  bình  ,thân được yên  .
*** niền vui Trồng Cây cảnh và được  ăn Quả
  
       Đầu tháng 7 ,cha Hải mang đến cho gia đình mình 4 cây ớt con ,   thật mừng đến khó diễn tả ,mình thích ăn cay , mấy năm trước có mang ớt chỉ thiên của anh Chí & Dung  ở Pháp về  trồng ,ra thật nhiều ớt ăn không hết phải mang tặng cho tiệm thực  phẩm Á Đông bán ,sau đó không trồng nửa vì nhà lộn xộn , gia biến ,mình vẩn giữ kỷ 5 trái ớt cuối cùng hái từ cây nhà trồng giữ trong tủ  đông đá , để thỉnh thoảng lấy ra nhìn  , nhớ có thời gian trồng ớt thật cay ,đột nhiên năm nay được cha cho 4 cây ớt để trồng ,  niềm vui như được một món quà tinh thần thật vô giá , cây ớt mới nhỏ xíu ,mà mình đả tưởng tượng sau vài tháng nửa sẻ có những trái ớt trong vườn như những năm trước ,vui thật

      Năm nay Hoa Lan nhà mình nở một cách lớn lạ thường  , củng   không  biết  nước  trong  bồn  cá  năm  nay  có  gì  là đặc  biết ,ngoài việc cá đẻ thêm  15 con cá con  ,chồng  vẩn  lấy  nước  trong  bồn cá để tưới  cây cảnh trong nhà hàng  như thường lệ , sau đó cho nước mới vào bồn lại  cho đầy như mỏi khi  ,nhưng từng chiếc Hoa  Lan năm nay nở to  hơn là  miệng  chén  ,màu  tươi  tốt ,thân Hoa dầy như   hoa làm bằng  vải  ,bà  chủ  xe  máy  Tiệm CL   vợ chồng Uli vào  đây  ngồi  cạnh chậu  hoa  nói  chưa  bao  giờ  thấy  có  cây  hoa Lan nào to đến như thế , hoa nở  kéo dài hơn 5 tháng rời , vẩn chưa có héo cánh hoa nào , Hoa Lan là tên của mẹ ,nhưng mẹ trước khi qua Pháp chưa từng biết HoaLan ,mải đến khi qua đây con gái và con dâu mới chỉ cho mẹ biết loại Hoa đẹp lâu nhất trên cành nầy là tượng chưng cho tên của mẹ .

   Năm nay  cây cảnh ngoài vườn nho ,đặc biệt lần đầu tiên trồng hai  dây  Khổ Qua,cho ra trái thật  sai , đầu mùa  xuân  chồng lấy hạt giống từ trong những trái Khổ Qua bị đông lạnh của vợ chồng anh Châu biếu ra ngâm nước ,chờ lên mọng rồi cho vào khuây ươn  thành cây non ,đầu tháng 5 mang ra ngoài vườn Bier trồng ở hai chậu kiển gần cửa sổ  ,chỉ hai tháng sau đả ra thật là nhiều quả ,vẩn còn nở tiếp thêm  nhiều bông ,   bắt đầu  tháng 7 nhà đả  thu hoặch  một tuần 3,4,trái ,đến nay đả ăn được mười mấy trái rồi  , giữ trong tủ lạnh còn 5 trái tươi ,trên hai dây  còn treo hơn một chục trái lớn nhỏ chờ hái ăn cộng  một trái thật to để làm giống , là tay ngang mà trồng được sai trái như vậy thật  vui  quá ,lại  có  nhiều  điềm  vui  như  ý  nghỉa  của  trái Khổ Qua ,như trong thuật ngữ  " Tiên  Khổ Hậu Cam  "  " Khổ Qua ,Khổ Qua rồi "  mình còn đọc được trong sách ghi ,Khổ qua thuộc lương  dược  ,ăn nhiều có tác dụng làm  mát gan, tốt mật  ,thanh lọc sạch máu  ,loại khỏi bệnh sỏi thận, an thần ngủ ngon  ,làm  hạ  huyết  áp  cao  , trị  được  ngứa  ngoài da  v...v,  thật vui mừng mỏi lần ra sân vườn nhìn thấy những trái Khổ Qua treo lủng lẳng trên dây đong đưa qua lại , đến gần dây ngưởi được mùi xanh thoát đắng trong không khí trong lành ,quả là một mùa cây cảnh đầy niềm vui  .
 Cây Lê trồng ở sau vườn  nhà hàng cạnh nhà kho ,năm nay củng cho ra thật  nhiều trái ,vào giờ nầy đứng từ trong phòng ăn thứ hai của nhà hàng nhìn ra cảnh sau vườn , từng trái lê đả to đến có thể háy ăn được liền ,nhưng nhà đang có  đầy một túi lớn  trái Mirabellen của bà Bauer ,là hàng xóm cạnh nhà  tuần nầy mang qua cho tới hai lần ,ăn mải củng chưa hết ,nên vẩn chưa hái trái Lê nào của nhà để khai vị , mỏi lần nhìn ra sau vườn thì niềm vui  của sự trồng cây được ăn quả vung đầy , hình như mọi thứ ở trong nhà điều phát triển một cách tốt đẹp lạ thường  ,điều mang  niềm vui thiên nhiên vào đến tận nhà cho tinh thần mình cảm nhận được  ,thế gian nầy thật sự  đả rất  ưu đãi với gia đình mình ,tuy đả có lúc nổi buồn củng đau như xét nát thịt da ,nhưng bù trừ lại cho sự trưởng thành thật sự và hiểu biết thêm nhiều thứ trong hai năm nay , thì nổi buồn đó đả lu mờ và hình như không còn chỗ đứng trong phạm vi mình sinh sống nửa , cho dù là vẩn hàng ngày nhìn thấy trên HQPD , mấy bà già điên thèm đàn ông KQ đến nổi tôn chỉ để  sống là sáng trưa chiều tối lấy hàng  mấy chục cái tên giả ông giả bà lên lên xuống xuống làm đủ trò hề ,tự hát ,tự khen ,tự hỏi tự trả lời bằng tên bà nầy tên bà nọ ,chỉ với mục đích  cua cho  được mấy ông  sồn sồn nhẹ dạ ,mê nhạc mê thơ trong đời ảo , trong đời thật chưa biết có ai dám đì   mò trăng trong nước ,vớt sao dưới song  với những bà già nầy hay không ,  nhờ đọc Tâm Kinh ,mình đả không còn bức xúc mỏi khi thấy những cái tên vô liêm sỉ thất đức kia lên xuống trên căn nhà tinh thần nầy nửa ,trái lại đả nhìn thấu được và hiểu thấu ,những trò hề rồi sẻ đi theo hề ,thấy như không thấy  cho sạch tâm sáng mắt ,ai tự tạo hề thì tự chuốt lấy nhục , thích vào với sình lầy thì tự lúng sâu trong bùn dơ  ,nghiệp ai nấy trả  ,Mình   bây giờ thức tỉnh và vui với những gì tốt đẹp đang tồn tại ở xum quanh mình .

 

Montag, 18. Juli 2011

18-7-2011 心者之路



看佛的时候, 也记住了和尚的这句话," 无心者,缘分耗尽 , 用心者,缘分无尽 "  一直就在心里念叨。佛家就是佛家,永远都有高出众生的许多智慧,所谓大彻大悟,所谓看破空尘,都是一个字。既然什么都看透了,尘世当然没有什么好留恋的,而留下来的都是因为看不透而继续执着的人。于是纷纷扰扰,烦恼丛生。有些时候看似是因别人,实则不过因为自己。佛喜欢从自身找原因,讲内心是一切烦恼的源头,把自己所有的念头都掐断,那么所谓痛苦也就不解而散。
 
 
凡事太近,缘分势必早尽。世人都喜欢求之过急,而忘了留有余地。喜欢紧紧地抓住自己喜欢的东西,含在嘴里,捧在手心里,怕被风吹着了,被雨打着了。怕自己抓不住了,怕一不小心弄丢了。而世界变化在转瞬之间,个人的喜恶和努力也许可以决定现在,却难以决定永恒。所谓执着难免会被造化所戏弄。
  
于是佛讲随缘,讲顺其自然。以前觉得佛学就是逃避学,现在倒觉得是尊重学,佛在教人们怎么尊重自己以及他人。解放自己以及他人。只是众生都参不懂。于是佛开始漫漫的普度终生之路。也许有一天当所有人都明白这个道理的时候,这个世界会变得很安静。经常可以听到敲打木鱼和念经的声音。偶尔可以想起某些人的名字,如浮光掠影, 如白驹过隙。
 
无心者,缘分耗尽
用心者,缘分无尽
 
 
筆底銀河落九天,
何曾憔悴飯山前。
世間東抹西涂手,
枉著書生待魯連。
 
切切秋蟲萬古情,
燈前山鬼淚縱橫。
鑒湖春好無人賦,
岸夾桃花錦浪生。

很多人,因为寂寞而错爱了一人,
但更多的人,因为错爱一人,而寂寞一生.
天空没有翅膀的痕迹,但鸟儿已经飞过;
心里没有被刀子割过,但疼痛却那么清晰。
这些胸口里最柔软的地方,被人伤害过的伤口,
远比那些肢体所受的伤害来得犀利,
而且只有时间,才能够治愈。

Dienstag, 12. Juli 2011

12-7-2011 Những Người Bạn Gái Tôi Thương - Cảm Nhận Nhân Sinh

******Dung Người Bạn Lai Ấn Độ
Hôm nay nghỉ ,đi chợ về ngoài trời mưa rỉ rả ,không mát được một chút nào bù vào thời tiết đang ở 31 độ c,không nắng lại hầm ,nhìn những ngọn đồi trước cửa  nhà một màu xanh sậm đang có khói như mây bóc nhẹ nhẹ lên trời ,cảnh tượng hoàng hôn thật huyền ảo  ,ai đả ở trên đỉnh núi như mình và như Cha Hải trên nhà xứ của đạo Thiên Chúa   tuốt trên đỉnh đồi cao ở Linf ,mới có dịp chứng kiến sau những buổi thật nắng nóng , có một cơn mưa nhẹ thôi ,thì hơi nóng trong rừng thưa sẻ bốc mải lên trời ,như mây đang bay ,đang múa vũ điệu thần tiên ,mải cho đến khi nào màng đêm buông xuống có xương lạnh phủ lại mới hết  cảnh khói trắng bay  . ở đây hoang vắng người đồng hương ,thiếu cả những tiếng cười trẻ thơ , những buổi chiều hay tối có mưa và cảnh như mơ nầy làm mình  nhớ nhà ,nhớ bạn thân ,những người khác giòng máu nhưng lại luôn có một tấm lòng  như nước và nước có thể hòa hợp chung với nhau .
Tháng 7 thường mọi năm ,là tháng của gia đình anh Chí và gia đình mình xum hợp với nhau ,hai nhà có được  thời gian ngắn khoản hơn  một tuần ,chồng với chồng ,vợ với vợ ,con gái với con gái tâm sự ,đùa vui xuốt cả ngày nầy qua đêm  nọ ,cùng ăn chung bàn  mọi  thứ đô ăn ngon , những buổi tối đốt đèn  hay đốt lửa bằng hạt Thông khô ngoài sân để nghe hai ông chồng kể chuyện thời xa  xưa ở quê nhà ( mình và Dung xa VN lúc chỉ mười mấy tuổi , không có ấn tượng nhiều ngoài cha mẹ ,ngôi nhà  , đường phố và trường học từng sinh sống qua ) ,nên củng có lúc ngồi nghe chuyện kể nước VN ,chuyện thời ba mươi mấy năm trước như mấy đứa nhỏ  đang nghe kể  chuyện  Bản Phong Thần , có những kỷ niệm thật tốt đẹp là do tự con người tạo ra , mình luôn biết ơn trời ,đả cho mình có được mấy người bạn gái tri kỷ ở xứ lạ  Âu Châu nầy , trong đó ,Dung là người bạn chịu khó và tốt bụng ,kiên cường nhất  trong mọi hoàn cảnh riêng biệt ,củng như tình nghỉa thấm thiết đối với gia đình mình ,những lúc nhà có người bệnh ,Dung như cha mẹ mỏi ngày gọi điện qua hỏi thăm ,an ủi , mỏi lần gặp nhau hay cùng đi đâu ,thì Dung luôn là người chu toàn về mọi thứ trong sinh hoạt , dù trong 4 người lớn Dung là đứa nhỏ tuổi nhất , mình củng biết tuổi thơ của Dung không phải sung xướng lắm ,9 tuổi biết nấu cơm cho cả nhà ăn ,khi mình mười mấy tuổi qua đây luôn phải ăn  bánh mì lát từ siêu thị , còn nhớ lúc còn ở trại tị nạn 31 năm trước ,hai chị em luôn bị  ông Đông  cùng trại nổi tiếng khó tánh ,biết  nấu ăn giỏi gầy la thường xuyên ,có những khi chán ăn đồ siêu thị Đức làm sẵn ,mình mua thịt sống về cắt miếng miếng vuôn ra ,đổ nước tương rồi cho nước vào bắt lên bếp  điện của bếp  thể tập ,muốn  kho thịt kho tàu để chấm bánh mì ăn đổi món ,gặp lúc ông Đ củng đang nấu nướng món  gì thơm phức cho mấy người cùng tàu  ăn chung ,ông liếc qua nồi thịt của mình vừa bắt lên tồi phán cho một câu " Kho thịt gì mà như là nấu canh  " ,mình kệ ông ,dặn lửa số 2 rồi để đó ,đi xuống phòng bóng bàn đánh với Tuấn ,Đưc ,Tín một lúc sau lên thăm nồi thịt kho thì thấy nồi thịt đả cháy khét cạn ,củng ông Đông ấy ra nói thêm một câu" từ như cái nồi canh mà kho tới khét củng thật là hay à nha " thiệt là tức sắp đứt giây thần kinh , đả không có lòng chỉ dạy ,mà còn nói xiêng nói xỏ , mang chuyện mình kho thịt ra nói cho cả trại nghe làm chuyện cười ,  mình còn nhớ chiều tối đó hai chị em ăn bánh mì với chút ít lớp thịt heo  phía trên không bị chấy khét như lớp dưới dính  nồi , tự an ủi mùi vị như đang ăn thịt chà bông ở VN của  bà Tư hay làm cho mấy anh chị em mình kẹp bánh mì vào những lần chủ nhật ra ngoại ô căn nhà vườn ở để ăn trưa , ăn mà vẩn  nghe vẳng vẳng ở ngang phòng mình ,Ông Đ ,bà Đầm , anh Rạng ,và bé Hai vừa đánh bài tứ xắc vừa nói nhảm chuyện  mình kho thịt như nồi canh bị khét ,không nhớ  tiếng ai  nói câu " con gái gì  không biết nấu nướng gì hết ,vậy củng dám đi vượt biện " nghe song hai chị em mình cười , nói hổn cho nhau nghe ," đồ mắc lé ,khó ưa " ,hồi ấy chắc mọi người trong trại không  có ai ngờ được ,12 năm sau cảnh kho thịt bị cháy khét ,mình mở nhà hàng bán những thứ đồ ăn ngon cho khách hạng sang ăn , có người ông chồng là một thanh niên ưu tú và xuất xắc nhất trong trại tị nạn , từng láy máy bay quân sự trên bầu trời VN xuôi ngược  đi mây về gió qua trước năm 1975  , một KQ thất thời mất nước nhưng bây giờ lại trở thành là người xuất xắc về môn ẩm thực .Mỏi khi nhận một món ăn nào của Dung  làm racho cả nhà ăn , những tiếng qua lại như người trong nhà mmình như đang nhận lại  những  mảnh tình thân thuộc của cha mẹ anh em đả thiếu thốn  tại nơi nầy .  luôn ăn với một tâm trạng đầy tình thân ,ấm cúng  hệt như cảm giác mỏi lần ăn những món ăn đặc biệt của chồng làm ra cho thưởng thức .
Quen biết Dung là qua anh Chí tình bạn đồng hương và cùng khóa học bay với chồng trước 75  ,nhưng khi qua mấy  lần  gặp mặt và biết nhau nhiều ,từng sự đối đãi chân tình và nhiệt tâm của Dung điều làm mình cảm động ,  tự đáy lòng cảm giác được ngoài cha mẹ ,anh em và chồng ra ,còn có những người bạn thật tâm thương yêu mình ở cái xứ xở xa xôi lạnh lẻo nầy ,trong khi phải thật tâm mà nói ,tình cảnh riêng biệt của Dung củng không phải như ý  lắm ,  mỏi lần  gặp nhau ,ăn những món bánh mình thích ăn ,hay từng chiếc bánh tét nấu để ăn tết ,Dung cho vào tủ đông đá đến mùa hè gặp nhau đưa cho mình mang về ,không muốn nói cho ai biết ,những lúc ấy mình như đang khóc ở trong lòng ,một  nguồn tình thân như đang trở lại trong không khí gia đình ngày còn nhỏ , Dung trồng ớt chỉ thiên thật cay ,biết mình thích ăn cay ,mỏi khi thu hoặch ,mang hết  đông thành đá chờ ngày xum hợp đưa cho mình mang về ăn từ từ ,có lần còn cho vào cái keo kiến gởi từ bưu điện  Pháp qua Đức , mình ghi nhớ mải mỏi một  tấm lòng của vợ chồng Dung ,ngồi viết lại những giòng nầy mà lòng bồi hồi xao xuyến ,nhớ bạn , một người bạn tri kỷ như thiên xứ trời đả  đưa đến ,  tự biết mình chưa làm được món gì ngon hay việc gì hay hay cho Dung cảm thấy sung sướng , mỏi lần gặp mặt chỉ chọc cho Dung chưởi , chọc  trên trán Dung thiếu một chấm đỏ mới đúng là  bà Ấ Độ ( Dung ghét ai nói mình là Ấn Độ ,mặc dù mặt mủi y như Ấn Độ ),hay mỏi ngày phải viết email với nhau mới là bạn thân ( Dung Ấn Độ ghét nhứt là  xài pc và viết email ) , có lẻ bây giờ mình  không nên chọc như vậy nửa , hình như đến một lúc nào  ,tình bạn  đả chính mùi , thì người ta không còn náo nhiệt lao xao  như lúc tình cảnh đang sắp chính hay cải hay chọc với nhau mỏi khi có dịp hợp mặt  , thay vào đó là sự hòa nhả ,im lặng  , chỉ biết mang mọi sự yêu quý và lòng mến mộ cất kỷ trong lòng , giữ gìn cho thật kỷ và mỏi khi ngồi im lặng một mình ,có thể mang ra nghiền ngẫm lại  ,để cảm thấy còn có một  hạnh phúc khác từ tình bạn tạo ra trong cuộc sống  xa xứ xa nhà ,để cảm thấy may mắn  khi quen biết được  một người bạn tốt trên đường đời luôn chia sẻ mọi nổi niềm  vui hay buồn  ,để những lúc đau khổ đả có người  rơi nước mắt cho  mình ,đau vì mình , cầu xin trời ,cho kiếp nầy mình và  người bạn tốt bụng nầy  còn mải nhau đi cho đến hết cuộc đời .





**** Charlotte
Quen với Charlotte củng là từ anh  Châu ,bạn đồng hương và  cùng chuyến tàu vượt biên với chồng mà ra ,anh Châu làm nghề giáo ở VN trước khi  qua Đức tị nạn ,ở cùng trại tị nạn với mình ,củng nổi tiếng khó tính từ lúc là thanh niên , trong trại tị nạn ,anh Châu  ở xéo ngang phòng hai chị em mình ,chung phòng với em trai tên Đồng ,nhưng cậu em hay đi ngủ phòng mấy người cùng trang lứa trên  từng hai , mỏi sáng hai chị em phải thức thật sớm để chuẩn bị tháp tùng với 4 người dưới lầu chệt là Hưng ,Nghỉa ,Minh ,Lượng  ra nhà ga đi xe lửa đến ga chính TP Frankfurt ,đổi xe điện đi thêm  2 trạm nửa mới đến  Taunusanlage trường Bachchule để học ngôn ngữ Đức, những người khác trong trại thì học lớp  ở tại trại nên dậy trễ ,có thể ngủ thêm hơn một tiếng đồng hồ ,cạnh phòng anh Châu là nhà tắm và nhà wc ,cứ mỏi 5 giờ 30 sáng là được hai chị em mình ra giếng wc ,xả nước , rồi đến tiếng chạy thang lầu xuống tầng chệt ,tiếng đóng cửa lớn của trại V...V ,làm cho những người ở ngang phòng mình là anh Đông  ,cạnh phòng là anh em chồng mình bây giờ ,và anh Châu ai ai củng bị những tiếng động báo thức , anh em chồng mình không than phiền ,trái lại thỉnh thoản được chìa khóa cửa dưới hầm để xử dụng máy giặc chung giặc quần áo ,thì   đưa cho chị em mình giặc trước ,sau đó đưa lại cho anh em chồng  giặc song hết quần áo dơ rồi mới trao chìa khóa cho người ở phòng kế tiếp ( ít khi mình được họ cho chìa khóa cửa dưới hầm để được xài máy giặc chung  ,chắc có lẻ những người cùng trại  sợ mình làm hư máy giặc vì tuổi chưa trưởng thành  ,lại không biết nhiều thứ chuyện ngoài đời   , nói  chuyện củng không khéo ,  từ nhỏ mình đi học trường Hoa Kiều chuyên về Hoa ngữ hơn Việt  và Anh ngữ ) ,củng thật hên là lúc đó ở trại   có  người có tấm lòng nhân ái như anh em chồng ,nếu không quần áo dơ của hai chị em  mình chắc phải giặc bằng tay ở bồn tắm hay bồn rửa chén  nhà bếp . anh Châu có  tới cửa phòng mình yêu cầu mỏi sáng sớm  làm vệ sinh thì phải xuống tuốt dưới từng chệt nơi nhà wc của phòng khách chung làm ,xuống than lầu thì phải đi từ từ ,không được chạy thùng thùng ,nhiều khi đang ngủ nghe  tiếng chạy thang  lầu tưởng như  bị pháo kích,dực mình dực mẩy chảy mồ hôi lạnh ,những lời yêu cầu nầy mình không có làm theo điều nào hết , cở tuổi đó đi học xa mình chỉ biết làm sao chạy ra cho kịp giờ xe lửa khởi hành ,làm sao ngủ cho đủ để có sức chịu đựng những cái khó khăn trước mặt , đâu có ai dạy mình phải nghỉ cho người xum quanh phải yên tịnh đang ngủ ngon ,cho nên hai tháng sau nhà WC cạnh phòng anh Châu bị khóa kính lại ,không cho ai xử dụng nửa ,viết thông báo treo ngoài cửa là wc bị nghẹt ( lúc đó thì mình tin bị nghẹt ,nhưng khi vào trường kể cho ông thầy Haiber nghe ,thì ông bảo ở Đức ,hư cái gì của công thì người ta sẻ  sửa liền lập tức ,vì tiền do nhà nước trả  ,cho nên về trại ,mình thật là nghi và mỏi lần phải đi wc dưới lầu thì rất tức thầm  ông Châu nầy ,không muốn nhìn tới ông khó tính đó lần nào nửa ) không ngờ  vài năm sau , anh Châu lấy vợ là Charlotte ,mình lấy chồng là bạn thân của anh Châu ,hai nhà lại có dịp gặp nhau hàng cuối tuần ,đi chơi công viên ,đi dạo rừng ,Charlotte lớn hơn anh Châu ,anh Châu lớ hơn chồng mình , nên Charlotte cư sử với mình như với một đứa em út ,như đứa con gái ,dạy từng thứ một cách ứng  xử trong xả hội Đức ,dạy làm bánh ,làm salat , kể cho nghe những phong tục tạp quán người Đức ,chỉ dẫn những cái mình không hiểu ,cách làm người sao cho chu toàn (điều nầy vẩn chưa học hết được của bà bạn già nầy ,vì trời sinh Charlotte như là Ma sơ ),mình luôn mắc cười người khó tính ngày xưa ở trại  , sau khi làm chồng Charlotte rồi thì chuyện gì củng nghe theo lời  vợ bảo ( khác với mình trước đây là luôn tôn sùng  chồng ,nghe lời chồng như con nghe lời cha ) ,mỏi một chuyện gì trước khi quyết định anh Châu củng phải nói " để hỏi Charlotte" ,chứ không giống vợ chồng mình nhìn nhau cười  thôi thì chồng tự quyết định liền .  Có một quá trình ở cùng trại không thuận lòng ,bực bội qua với nhau  như vậy, mà hai gia đình củng dần trở thành hai nhà thân nhau nhất ở nước Đức nầy , thân đến có thể mang chuyện con cái ra chia sẻ tâm sự và lo lắng cho  nhau ,phải thật tình nói  đó là tấm lòng từ bi và công tâm rất nhiều  của Charlotte ,một người Đức gặt sống  theo  truyền thống Đức ,được sinh ra và lớn lên ở miền nam nước Đức ,nơi còn giữ nhiều phong tục tạp quán cổ truyền ,ở tiểu bang giàu có nhất nước , mà người sống ở đó luôn  kiêu hảnh tự hào vì còn là người Đức chính thống ,có nhiều lâu đài nguy nga vua chúa lưu lại cho một lượng hàng triệu du khách moỉ  năm đến chiêm ngưởn , người con gái sinh trưởng ở tiểu bang nầy đả lấy một ông VN khó tính nhất đời 26 năm trước , và đả có thể thay đổi tính càng cua của  anh Châu , và  trở thành  là bạn gái thân cận lớn  tuổi của mình xuống hai mươi mấy năm nay ,mỏi khi có chuyện chị em mình cải giả nhau và bất đồng ý kiến ,hay chuyện thắc mắc nhân sinh ,Charlotte luôn là người giải tỏa mọi thắc mắc giùm mình ,luôn mang đến cho mình một tâm trạng an lành ,có khi Charlotte còn rủ mình cùng nhau cầu nguyện về một vấn nạn thiên nhiên nào , hay một chuyện khó có thể giãi  mả bằng nhân lực ,Charlotte lớn hơn mình mười mấy tuổi ,nhưng là người bạn thật  thà và tốt bụng ,luôn chia sẻ mọi thứ về mặt tinh thần cho cuộc sống mình nơi đây ,  nhờ lúc ban đầu  có người bạn như Charlotte ,mình đả bớt  đi rất nhiều  cảnh bực mình hay đanh đá  ,( ngày còn  ở nhà bà Tư nấu ăn cho nhà mình hay nói với má mình " Cô tư nầy ngày sau không ai ăn hiếp nổi ,cả  anh em trong nhà củng phải nhờ cô tư bảo vệ giùm ), thật tế bây giờ mình chỉ dử lúc cần dử ,,,,,thường thì ai củng cảm thấy mình rất là dể mến ,dể thương , bằng chứng là thực khách của mình đa số  ai củng quý  mình ,cả đứa con nít như Pelix có đi chợ với mẹ , ngang qua nhà hàng củng luôn chạy vào tìm gặp  mình chào hỏi  một tiếng rồi mới đi tiếp xuống chợ , đôi khi ngồi ngẫm nghỉ lại ,công lao nầy củng từ Charlotte mà ra . Từ lúc đầu ở trại tị nạn minh có thành kiến với anh Châu , không biết ai lớn ai nhỏ ,tự theo ý mình mà làm và sống ,đến bây giờ hai nhà thân thích nhau cái gì củng chia sẻ nhau được , lòng thành và tình bạn cao cả của Charlotte là một yếu tốt chính trong đó ,thêm vào con người chịu khó ,chính trực của anh Châu,đả dần dà trở thành một huynh trưởng của lòng mình ở xứ sở nầy .

*****Em Dung
 Dung đả từng là em dâu thứ mười một của mình ,củng là  dân tộc góc người Hoa ( dù là  mình có 25 phần trăm trong người máu VN ) ,quen Dung là qua em chồng ,vì trước năm 1990  cha mẹ chồng chưa qua Đan Mạch ,vợ chồng mình phải đứng ra chủ  hôn cho vợ chồng Dung ,từ khi quen  và làm chị dâu của Dung ,thì củng là lúc nhận biết ra được Dung là một cô gái thật đoan trang , đàng hoàn ,hiền thục ,không biết mánh khóe hay mưu mô xảo nguyệt trong cuộc sống nhân sinh , là con gái một của gia đình bác Tư Trí , trên Dung có 3 người  anh  , dưới có một em trai ,nên trời sinh Dung có một khuôn mặt rất sáng sủa và đẹp đẻ như lúc nào củng thấy đang yêu đời ,đang đứng  ở giữa một vườn hoa ,( có lẻ từ nhỏ được cha mẹ ,mẹ nuôi cưng cho đến lớn nên ánh hào quang của hạnh phúc luôn thể hiện trên khuôn mặt Dung  ),Dung lúc nào củng ăn mặc đúng thời ,đúng  dáng người ,thân hình không có chỗ nào chê được ,mình rất thích côi hình đám cưới Dung trong chiếc Opel xanh  xe Hoa   của nhà mình làm 21 năm về  trước , chụp  cả khuôn mặt Dung như con búp bê đang làm cô dâu đẹp nhất từ trước đến nay , nhà chồng có 5 anh em  ở Âu Châu , thì 4 chị em dâu  nào củng rất  dể nhìn ,dể chịu ,chỉ có Lâm em thứ 8 là hai lần cưới vợ ,hai lần đều vớ phải vợ có hai khuôn mặt như được làm bằng mủ  giả , không có một chút nét nào cảm xúc được về nhân sinh . Dung hiền ,ngoan ,chịu khó ,mỏi lần lên nhà mình dọn bàn ra ăn cơm chung ,mình thấy Dung một tay bưng ba món , tay khác cầm  hai chén nước chấm một lượt ,trong lòng lúc nào củng thán phục Dung  ,mình  củng làm nhà hàng 19 năm ,nhưng nếu bung như Dung thì chỉ có thể mang trổi và đồ hốt ra sẵn vì tất cả sẻ bị rớt bể hết xuống đất , là con gái một ,luôn được ở bên cạnh cha mẹ ,nhưng Dung biết làm đủ thứ gia chánh ,giỏi  nhất là làm bánh bao ,nổi bự và  ngon như tiệm bán , cái hay nhất của Dung là không biết kiêu căng ,làm giáng con gái một ,luôn luôn là một người  hiền hậu dù ở bất cứ hoàn cảnh nào ,luôn chịu đựng một mình ,không muốn vạ lây nổi  buồn đến người khác , đả không phải một lần ,mình vì thương Dung mà mích lòng với em chồng thứ mười một ,và em chồng củng từng trước mặt mình trong một buổi văn nghệ tối hơn hai mươi năm trước, đứng bên cạnh nói  với  Dung  đang  ngồi  cạnh  mình rằng :  "nếu em  mà tình nết dử giống như chị năm thì anh sẻ bỏ  em luôn "( bây giờ thì họ đả thật sự bỏ nhau một lần rồi , và tình nghỉa nên  vẩn sống chung lại ) , hai người  đả thương nhau như nước và cuỉi , Dung chiều chồng thương chồng như dây trầu quấn vào cây cao ,cha mẹ Dung thương con rể  như thương con trai ruột , ai củng thấy đây là một cặp vợ chồng thành công và hạnh phúc nhất nhà ( vì Nguyên thành đạt trước nhà mình một năm ,tính lại tháo giác và khôn lanh hơn mọi người thân quen trong nhà  ) ,mình và Dung  củng  như hai người bạn thân ,mỏi khi nhà chồng có chuyện chi ,thường thì hai đứa điều tự biết là nên im lặng ,từ sự thông cảm   làm  cho  mình  càng  thương  Dung  hơn  ,phải  thật  sự  công  tâm  mà  nói  Dung  là  người  con  dâu  tốt  nhứt  trong  nhà chồng  ,có lẻ được ở gần cha mẹ ,nên được cha mẹ dạy dỗ lể nghi đầy đủ ,mẹ chồng đả có lần nói ,"có con dâu ly vị rồi mình vẩn còn luyến tiếc ,..."có lẻ cha mẹ chồng thương nhất vẩn là con dâu Dung ,thật nghiệt ngả ,người yêu chồng nhất phải ly vị  chồng ,con dâu tốt nhất củng không còn là dâu ,nhưng trong thâm tâm của mình ,Nha ,Vân ,thì Dung luôn luôn là người bạn tốt ,người đàn bà kiên cường có tình có nghỉa ,là người hoàn hảo nhất của xả hội trắng đen nầy ,  củng là người vợ từng yêu chồng nhất trong gia đình nhà chồng , dù là bây giờ đả không còn danh nghỉa quan hệ chị dâu em chồng gì gì  nửa .
Riêng đối với mình ,Dung là người mỏi khi nghỉ tới hay nhắc  đến ,đó là gương mầu của một người  bạn tâm giao , đẹp từ tâm hồn cho đến dóc dáng ,tính nết ,tình thương ,là người cô rất  tôn kính trong thâm tâm của con gái  lớn  mình , là sự yêu thương và thông cảm ,độ lượng  bất tận ,dù  trên đường đời có là chị em bạn dâu với nhau nửa hay không ,Dung vẩn luôn là người bạn chia sẻ mọi nổi niềm trong tâm hồn của thế giới thầm lặng ,tượng chưng cho tình thương ,lòng từ bi ,hiền hậu và nghỉa tình bất tận  của nhân sinh .
 
******Bạn xa 
 Còn có một người mình củng rất quý mến từ mấy năm nay  ,đó là một sư tỷ của trường học củ năm xưa , đả định cư  tiểu bang Cali nước Mỹ 30 năm nay  ,tên là Lý Nguyệt Đông ,ngày còn đi học vì sư tỷ nầy lớn tuổi  hơn lứa tuổi của mình ,lại là học sinh ở xa tới học nhưng không ở nội trú , sáng đến trường ,chiều về , một lớp có số học  sinh  nam  nữ   đông hơn 80 người ,nên lúc đi học  không biết về chị ấy nhiều lắm , mải đến năm 2005 ,khi cả lớp học cũ  tìm gôm lại được với nhau thành một gruop email trên internet ,thì là lúc bắt đầu lại những cảnh lời qua tiếng lại của những người tuổi thì thêm nhưng tính  nết vẩn nằm yên tại chỗ ,có lúc nào căng thẳng quá chị Lý N -Đông thường nhẩy ra giản hòa vài  câu nhưng rất thấm  ,email của cả lớp có chuyện không vui chị ấy củng nhẩy ra khuyên nhủ ,đả có một lúc mình trong cảnh bế tắc tinh thần ,nên củng mạo muội  hỏi chị  ấy có tin trên đời nầy có ma hay không ?   trong thâm tâm  mình rất là quý trọng lời nói của chị L-N-Đông  .Là một người đàn bà bình thường ,có một gia đình hạnh phúc từng 27 năm dài ,lại có được đến 4,5  người bạn tốt vừa là tri kỷ ,vừa là tâm giao ,thật sự là một điều may mắn nhất của đời người , củng  thật sự rất biết ơn cuộc đời nầy ,có Thánh , Thần , và Chúa tồn tại ,  đả ưu  đãi đặc biệt cho nhửng đứa con sớm xa gia đình  cha mẹ ,không có người thân  bên cạnh dìu dắt  ở một quốc gia thật xa lạ , nhưng đả mai mắn có được những người bạn tốt như trên ,để mỏi khi  yếu đuối hay buồn tủi giữa đường đời ,tinh thần còn có được một nơi ấm cúng để nhớ đến ,để nghỉ tới và tự an ủi được  thêm sức mạnh cho tâm hồn .
Tình bạn luôn  cao cả ,là hoa thơm cỏ mát  trong đời người .
denmotluc

Donnerstag, 7. Juli 2011

7-7-2011 Cảm Nhận Nhân Sinh





*****Khởi sự Thực Hành
 
Tháng 7 rồi ,trời bắt đầu có nắng lại ,tối qua sau 22 giờ đống cửa tiệm trời vẩn còn sáng ,mình đến nhà  bà Anastasia như đả hứa để thực hành lần thứ hai Akupressur những điểm quang trọng trong thân thể  giúp  ổn định giấc ngủ ,chỉ dẩn theo sách cho bà ấy xem có thể ngủ ngon lại được hay không ,sau 17 năm mang bệnh mất ngủ phải  dùng thuốc rất khổ sở hàng đêm , người đàn bà Đức nầy đả trên 60 tuổi ,tính tình rất khó chiụ ,16 năm làm thực khách chưa bao giờ thấy bà ấy cười ,ốm thật ốm đến như không giống người đàn bà  Đức ,tinh thần luôn  nghỉ về quá khứ, bực mình bất đồng  với con trai , con gái ,con dâu ,cháu nội ngoại hiện tại ,nên ở riêng một mình trong căn hộ nhỏ ngăn nắp sạch sẻ , đầy đủ tiện nghi ,nhưng trong người lại luôn luôn có một tâm trạng không thoải mái , tự buồn như mắc  bệnh trầm cảm ,là khách quen  đến nhà hàng mình đặc đồ ăn đả trên mười sáu năm  chưa bao giờ thấy bà ấy cười một lần nào ,cuối tháng sáu đi đám tang ông Fischer với bà ấy ,tình cờ nghe bà  than mất ngủ từ 17 năm nay sau khi chồng mất ,mình củng biết tính bà ấy rắc rối khó khăn lắm , nên mới không ở được với con cháu ,nhưng vẩn nói cho bà ấy biết là  có học qua môn Akupressur ,có thể  trị được bệnh mất ngủ chỉ cần xoa nắng 6 nguyệt đạo trong người thôi, rất dể dàng  ,nếu bà muốn tập mình sẻ chỉ lại ,cùng nhau thực hành vài lần cho bà thông thạo rồi tự làm lấy ,không có tác hại phụ gì hết , sau khi giao định ,thứ hai tuần rồi , sau giờ  đóng cửa tiệm ,mình đến chỉ tường tận từng điểm một cho bà ấy hiểu  ,ghi lên giấy trắng vị trí các điểm nguyệt viết ra bằng con số cho bà dể nhớ , như nguyệt Bách Hội trên đầu là số 1 , Thần Môn là số 2 ,nguyệt Nội Quang là số 3 ,  Thái xung là số 4 , Tam Âm Giao là số 5 ,Túc Tam Lý là số 6 , từng chỗ một vừa xoa vừa giản lại cho bà nghe tỉ mỹ  ,thấy chân phải của bà nổi đầy gân xanh , như bị xưng trên làn da ,chỉ thêm cho bà tự xoa vào hai đường sau bắp chuối là Ngoại Quan , gân chân sẻ từ từ dịu xuống và lặn xuống thịt không bị xưng tiếp tục ,( sở vỉ mình biết cách  nầy là do thường xoa  bắp chuối chân cho chồng nhiều  tháng nay cho khỏi bị nhức chân hay tê chân ,phát hiện làng da chân của chồng bây giờ thật mịn  và bóng  , những sợi long chân cứng như chỉ bây giờ không còn cộng nào nửa hết ,những cái thẹo mang từ trại cải tạo bây giờ củng mịn theo da được thoa kem  ,không để ý kỉ không ai nhìn ra  thẹo .) cho nên biết luôn được khi máu  chạy điều hòa ,thì da thịt sẻ đẹp lại như được tạo ra da mới .
 
Tối qua sau hơn một tuần trở lại thăm bà , khi bắt tay của bà cảm thấy không bị lạnh như  lần trước ngoài trời 34 độ mà hai bàn tay bà luôn mát lạnh  , lúc cùng nhau thực hành thêm một ít nguyệt đạo mới ,phát hiện những sợi gân chân bên phải đả lặn xuống da thịt không còn nổi cộm trên da   như  lần  trước  nhìn  thấy  nửa ,  từ 22 giờ 30 đêm đến 23 giờ 30  trong  một  tiếng đồng hồ mình đả thấy thái độ khi bà nói chuyện với mình , tuy củng còn cằn nhằn mấy chuyện lặc vặt nhân sinh nhiều thứ thiên hạ sự ,nhưng  đả tươi cười được mấy lần ,đây là lần đầu tiên sau 16   năm  làm  thực  khách  của  mình  , mới  có  dịp  nhìn  thấy  nụ  cười  tươi  như  con  nít của bà khó tính nầy , trong người bà nhất định đả khỏe hơn 10 ngày trước nhiều lắm , nên mới có những nụ cười hiếm hoi được nhìn thấy vào  đêm qua ,  lúc ra về mình vẩn chúc bà được ngủ ngon ,căn dặn phải tự mình xoa nguyệt 1 ,2,3,4,5,6 thường xuyên cho dể ngủ , hẹn tuần sau có rảnh sẻ trở lại thực hành chung với bà tiếp tục , nhìn thấy nụ cười hiếm hôi luôn nở trên môi của bà và  gật đầu ja ja lia lịa ,trong lòng mình tự nhiên cảm thấy vui quá trời  ,nhớ đến lời căn dặn bài cuối   của thầy 張釗漢 thuyết trình ,là học viên  sau khi học song cảm thấy đả thụ được nhiều ích lợi qua chương trình giang huấn trên Internet, hãy chia sẻ và giúp đở cho những ai đang bị đau khổ vì đau nhức ,giữ gìn học liệu cho thế hệ mai sau tiếp tục học hỏi,hai tuần nay mình đả bắt đầu thực hành với một người ngoài khác chủng tộc ,sau khi tự chửa khỏi cho bản thân  khi 22 tháng trước lúc  gia biến bị mắc phải  chứng bệnh mất ngủ , nhức đầu ,bệnh trầm cảm luôn phải  mắc mửa mỏi khi vào trang HQPD đọc bài  ,nhìn thấy mấy cái tên đủ thứ biến hóa d8a2n ông đàn bà lên nhẩy múa  thật ớn da gà  của con quỷ phù thủy già đôc ác khia đăng trên mạng , mùa hè nầy còn giúp được cho chồng khỏi bị dị ứng phấn hoa trong mùa dị ứng gai gắt nhất, tóc giữ  được đen bóng ,bây giờ pháp hiện thêm da tay và da chân của chồng thật min màng  dù dẫn là màu da nâu sậm , bao nhiêu thành tích từ hai vợ chồng làm mẩu hơn 15 tháng nay đạt được thành quả tốt hơn tưởng tượng , là một nguồn  cam đảm cho mình  bắt đầu thực  hành với người ngoài một cách đầy tự tin ,nhân ái .
 
Mình chọn một người khó tính nhất để thực hành môn  học đả theo hơn một năm dài , vừa muốn thử xem nó có thực dụng tốt  được trên cơ thể người Đức ,như có thành quả thật tốt đẹp  trên cơ thể người Á Đông hay không , vừa muốn thử thách khả năng chỉ dẫn của mình với một người khó chịu nhất với mọi người xum quanh trong xả hội , hầu tự biết khả năng hiểu biết và giao tiếp của mình  với những người đang bệnh và đau buồn vì nhức nhói  ,thật vui mừng khi nhìn thấy tâm trạng bà Anasrasia có biến chuyển tốt, biết cười tươi  , cơ thể củng có một ít thay đổi ấm lại khi làm theo những gì mình chỉ dẫn , có lẻ cái quang trọng nhất , vẩn là tinh thần bà ấy tự cảm thấy bà khó chịu như vậy ,vẩn có một người chịu ngồi chỉ dẫn bà những chuyện có ích cho sức khỏe riêng  bà sau một ngày  làm việc nhà hàng cực nhọc  , còn nghe luôn bà cằn nhằn nhiều chuyện trên trời dưới đất đâu đâu những người mình chưa bao giờ biết mặt đang ở  xa xôi .............những chuyện của thiên hạ ,vô bổ vô ích mình nghe qua rồi hay quên liền sau đó không nhớ gì hết , mục đích của mình là chỉ cần làm được  1 chuyện tốt cho  người đả chiếu cố nhà hàng mình nhiều năm qua , có thể làm  được ngủ ngon sau nầy không cần xài thuốc ngủ hàng đêm ,sức khỏe tốt hơn hiện tại ,thì củng là  lúc tự mình cảm thấy   vui  mừng khi biết được  đả không uổn phí  thời gian 15  tháng  trường  thức  đêm  theo  học với một  tinh thần  thật khổ sở ,quyết tâm ,  đả nghiềm ngẫm mỏi vị trí  nguyệt đạo với chính bản thân mình ,từ rất bở ngỡ lúc ban đầu cho đến thuộc lòng như bây giờ , còn được chồng mang thân thể ra cho mình làm mẩu nhiều ngày nhiều tháng để thực tập , cuối tháng sáu năm nay ,mình đả bắt đầu ứng dụng môn học vào người ngoài xả hội như câu ngạn ngữ trong sách đả dạy , Học Duy Chí Dũng , làm một người luôn luôn  có lợí ích cho xả hội ,thì sinh mạng dù ngắn hay là dài ,vẩn  là đả tạo được  niềm tự hào cho tổ tiên và dân tộc  .