Dienstag, 5. Mai 2015

6-5-2015 Các Bài Thơ về TÌNH MẪU TỬ

                          web_PhuongHa_TinhMe.jpg
               
BÀI XƯỚNG :

       TÌNH MẪU TỬ
       
 Tình cảm thiêng liêng đẹp biết bao
 Theo dòng sữa ấm cứ tuôn trào
 Môi con áp chặt, say sưa mút
 Vú mẹ căng phồng, âu yếm trao
 Ghì sát thân hình xinh bé bỏng
 Mở tròn đôi mắt sáng nôn nao
 Lung linh ánh nắng trong vườn sớm
 Cho búp chồi non vươn mãi cao.
                          P Hà
 
CÁC BÀI HỌA :
 
 1.             MẸ TÔI
Bây giờ muốn gặp chỉ chiêm bao
Nhớ lắm nhiều khi ngấn lệ trào
Vú sữa ngọt ngào bao sức sống
Tâm hồn chơn chất chính người trao
Nắng sương nhằn nhọc công không quản
Thân thể hao gầy dạ chẳng nao
Thấm thía như lời than Tử Lộ
Nguyện cầu an lạc mẹ trên cao.
                                         Cao Linh Tử
 
2.
           LÒNG MẸ
Tình mẹ cổ kim có biết bao,
Nuôi con, thai phụ ói tuôn trào.
Khó ăn ốm nghén mang hòn máu,
Dễ ngủ khò âu yếm bụng trao.
Chín tháng mười ngày sinh được bé,
Thời gian đằng đẵng cứ nôn nao.
Ngày em nên vóc người tài giỏi,
Phần thưởng nguồn ơn núi Thái cao... (1)
 
Mai Xuân Thanh kính họa thơ "Tình Mẫu Tử"  -  Phương Hà
Ngày 22 tháng 03 năm 2015
 
(1) Ca dao : "Công cha như núi Thái Sơn,
                   Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"
 
 
  3.                             TÌNH   MẸ
 
                   Tình yêu của Mẹ thấm dường bao !
                    Thương nhớ thâu đêm ngấn lệ trào
                    Mẫu tử thiêng liêng; ơn dưởng dục
                    Tình thâm cao cả : nghĩa người trao
                    Vòng tay âu yếm nồng nàn ấm
                    Ánh mắt hiền từ thấy chẳng nao
                    Như biển làm sao vơi cạn nước
                    Tựa  non luôn tỏa giữa trời cao
 
                                                     SONG QUANG
 
                        TÌNH MẸ

           Bức tranh mẫu tử đẹp dường bao,
           Dòng sửa thân yêu chẳng dứt trao.
           Dù chẳng quì như dê lúc bú,
           Hễ bầu tuôn sửa mẹ còn trao.
           Miệt mài cho trẻ lòng không đổi,
           Vất vả vì con dạ chẳng nao.
           Ai bảo nhỏ nhoi lòng tất cỏ,
           Báo đền được ánh nắng trên cao !?*

                                                Đỗ C Đ
* GHI CHÚ :
       2 câu chót của bài thơ lấy Ý trong bài DU TỬ NGÂM của MẠNH GIAO đời Đường là :
                                 Thùy ngôn thốn thảo tâm,
                                 Báo đắc tam xuân huy  ?!
Có nghĩa :
        Ai bảo rằng tấm lòng của một tấc cỏ nhỏ nhoi có thể báo đền được ánh nắng của 3 tháng mùa xuân ấm áp ?! ( Vì mùa đông cỏ chết rụi cả, chỉ sống lại được là nhờ ánh nắng của mùa xuân mà thôi ! )...
                                  Ai bảo nỗi lòng tấc cỏ,
                                  Báo đền được nắng ba xuân ?!
        Khi tả cô Kiều cân nhắc trước khi bán mình chuộc cha, cụ NGUYỄN DU cũng đã mượn Ý nầy :
                                 Hạt mưa xá nghĩ phận hèn,
                          Liều đem tấc cỏ quyết đền ba xuân !
 
                
 
 
  ****************************************************
 
                      
 
LỄ MẸ  :    遊子吟     DU TỬ NGÂM.

        Chúa Nhật thứ hai của tháng 5 hằng năm là ngày LỄ MẸ ( Mothers'day ) ở Mỹ. LỄ MẸ năm nay nhằm ngày Chúa Nhật 10 tháng 5 tới đây. VN ta không có ngày Lễ Mẹ chính thức, mọi người lấy ngày Lễ Vu Lan Bồn là ngày rằm tháng 7 Âm lịch làm ngày tưởng nhớ đến Mẹ Hiền. Trong thời Đệ Nhị Cộng Hòa ở Miền Nam, nhà sư Nhất Hạnh lấy ngày Rằm tháng 7 này làm ngày Bông  Hồng Cài Áo. Ai còn Mẹ thì được cài một bông hồng màu ĐỎ, người nào chẳng may đã mất Mẹ rồi thì cài một bông hồng màu TRẮNG lên áo để tưởng nhớ đến Mẹ Hiền....
        Nay, nhân ngày Lễ Mẹ ở xứ người, lại nhớ đến ngày Lễ Vu Lan ở xứ ta, xin chân thành gởi đến tất cả mọi người một Bông Hồng...Thơ, để tưởng nhớ đến Mẹ Hiền qua tâm tình của một Du Tử phiêu bạt phương trời : Bài thơ " DU TỬ NGÂM " của Mạnh Giao đời Đường...

                      DU TỬ NGÂM                            
                        遊 子 吟
               Từ mẫu thủ trung tuyến              
                  慈 母 手 中 线
               Du tử thân thượng y                   
                  遊 子 身 上 衣
               Lâm hành mật mật phùng           
                  临 行 密 密 缝
               Ý khủng trì trì quy                      
                 意 恐 遲 遲 歸
               Thùy ngôn thốn thảo tâm            
                 誰 言 寸 草 心
               Báo đắc tam xuân huy                
                 報 得 三 春 暉

                                       MẠNH GIAO                              
                                            孟 郊

          Bài thơ có tựa là KHÚC NGÂM của NGƯỜI DU TỬ, người lãng du phiêu bạt giang hồ nhớ về Mẹ như sau :

          Sợi chỉ trong tay bà mẹ hiền, khâu nên chiếc áo ở trên mình người du tử. Lúc ra đi, mẹ đã từng mũi từng mũi một khâu thật chắc, ý sợ rằng con mình mê mãi thú giang hồ mà nấn ná dần dà trễ tràng trở về quê cũ. Ai bảo rằng tất lòng của cọng cỏ non kia, có thể báo đáp được ánh nắng ấm áp của ba tháng mùa xuân.( Trong mùa đông, cỏ chết rụi cả, chỉ sống lại nhờ ánh sáng của ba tháng mùa xuân mà thôi ! ).

          Ôi, nỗi lòng thương con của bà mẹ thật tỉ mỉ, chi li, nhưng lại bao la sâu rộng vô cùng. Bà không trách con đi lâu, cũng không buộc con phải về sớm, vì bà biết tánh lãng tử của con mình. Bà chỉ âm thâm chắc chiu từng mũi kim cho thật chặc, chỉnh e khi ở xứ lạ quê người, áo của con bị sứt chỉ đường tà sẽ không có ai khâu hộ. Việc tuy nhỏ nhặt, nhưng lại hàm chứa biết bao nỗi thương yêu lo lắng của Mẹ Hiền. Tác giả đã kết bằng cách mượn nỗi lòng của một tấc cỏ nhỏ nhoi, thì làm thế nào có thể báo đáp cho được ánh nắng ấm áp của 3 tháng mùa xuân đã mang sức sống và xanh tươi đến cho cây cỏ và vạn vật muôn loài cho được !

          Khi diễn tả cô Kiều cân nhắc giữa tình và hiếu, rồi quyết định bán mình chuộc tội cho cha. Hành động bán mình là việc làm cao cả, vĩ đại, nhưng đối với công lao trời biển, sanh thành dưỡng dục của cha mẹ thì Nguyễn Du vẫn cho là chưa đủ, cho nên ông đã dùng chữ " Liều " một cách rất tài tình :

                  Hạt mưa xá nghĩ phận hèn
            LIỀU đem TẤC CỎ quyết đền BA XUÂN !

           Sự thật, bán mình chuộc cha thì cô Kiều có thể nói đã hoàn toàn trả được chữ hiếu rồi !( hết đời rồi , còn gì nữa ! ) : " Bán mình là hiếu, cứu người là nhân " mà, và như Sư Tam Hợp đã nói : " Bán mình đã động hiếu tâm đến trời ". Nỗi lòng " tấc cỏ " của cô Kiều khả dĩ nói là đã đáp đền được " ánh nắng của ba xuân " rồi hay chưa ?!

  DIỄN NÔM :

                        Kim chỉ trên tay từ mẫu,
                        Khâu nên áo lãng du nhân.
                        Khi đi chắc chiu từng mũi,
                        Sợ ngày về lắm lần khần.
                        Ai bảo nỗi lòng tấc cỏ,
                        Báo đền được nắng ba xuân ?!
 LỤC BÁT :

                    Đường kim mũi chỉ mẹ hiền,
                    Khâu nên chiếc áo trên mình lãng du,
                    Chắc chiu từng mũi từng khâu,
                    Sợ e con trẻ đi lâu chửa về
                    Ai rằng tấc cỏ bên lề,
                    Báo đền được ánh nắng về ba xuân ?!

                                                       Đỗ C Đ diễnnôm.

GIỚI THIỆU TÁC GIẢ :
          DCD_May10_ManhGiao.jpg     MẠNH GIAO 孟郊 ( 751- 814 )
         Mạnh Giao tự là Đông Dã, người đất Võ Khang. Lúc nhỏ ở ẩn trong núi Tung Sơn, tánh tình thầm lặng, làm thơ hay thiên về lý trí, lại chắt lọc từng chữ một. Hàn Dũ rất mến tài ông mà kết thành bạn vong niên. Mãi đến năm 50 tuổi ông mới đậu Tiến Sĩ ở niên hiệu Trinh Nguyên đời nhà Đường.
 Ngoài bài Du Tử Ngâm được nhiều người biết đến, Mạnh Giao còn nổi tiếng với bài Liệt Nữ Tháo. Cả hai bài đều làm theo thể Ngũ ngôn Cổ phong.( Mỗi câu năm chữ, có thể gieo cả vần Bằng lẫn vần Trắc và không hạn định số câu của một bài.).
          Xin cầu chúc tất cả mọi người đều có một ngày Lễ Mẹ tuyệt vời !

                                                               Đỗ C Đ


 

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen