Dienstag, 26. Mai 2015

26-5-2015 Yên lặng Thuận Theo Tự Nhiên, Là Một Loại Hạnh Phúc Túy Duyên .






  Thật khó để tìm ra cách ứng xử khi phải đối mặt với những thị phi trong cuộc sống . Nhưng trong mọi trường hợp, im lặng luôn là giải pháp tối ưu, bởi cuộc sống còn nhiều thứ để quan tâm hơn là mang trong mình sự ấm ức và bực bội chỉ vì người khác không hiểu đúng về mình ,theo Phật giáo, khẩu nghiệp là một trong những nghiệp nặng nề nhất mà một người có thể tạo ra. Vết thương gây ra trên thân thể người khác còn có ngày lành  , nhưng vết thương gây ra bởi lời nói thì chẳng biết ngày nào mới lành lại được.
Vì vậy hãy cẩn trọng với lời nói của mình, Kinh sách dạy đừng gây ra thị phi vì vô ý thức, cũng đừng trách móc người khác chỉ vì lỗi lầm , mâu thuẫn của  chúng sinh tạo ra ,  nhất  niệm nhất động ,đều đến từ nghiệp quả   của vận mệnh có ý trời sắp đặc . 
        Đọc qua câu chuyện như thế nầy trên mạng ,  hiểu  được thêm cuộc đời của một người vốn gắng liền nhau với nhiều người khác dù không quen biết  .càng cảm phục cổ nhân đả ví chuyện thị phi cuộc đời qua lời văn nhẹ nhàng mà sâu sắc : Thị Phi Thành Bại Chuyển Đầu Không , Thanh Sơn Y Cựu Tại ,Kỷ Độ Tịch Dương Hồng .

                                                 *************************************************************************

Có một kẻ lang thang, đi vào chùa, thấy Bồ Tát ngồi trên Đài Sen nhận cúng bái của mọi người, anh ta vô cùng ngưỡng mộ.

Kẻ lang thang nói: “Tôi có thể đổi chỗ ngồi với Người một lát không?”

Bồ Tát trả lời: “Chỉ cần anh không mở miệng.”

Kẻ lang thang ngồi lên Đài Sen. Trước mắt của anh là cả ngày hỗn loạn ầm ĩ, người đến phần lớn là cầu điều này điều kia. Anh vẫn cố gắng chịu đựng trước sau không mở miệng.
Một ngày, một phú ông đến. Phú ông: “Cầu Bồ Tát ban cho con một đức tính tốt.” Nói xong ông dập đầu, đứng dậy, ví tiền lại bị rớt xuống mặt đất. Kẻ lang thang vừa muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng kịp nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.
Sau khi phú ông đi ra, thì có một người nghèo bước vào. Người nghèo nói:
“Cầu Bồ Tát ban cho con ít tiền. Người nhà con lâm bệnh nặng, đang rất cần tiền ạ.”
Cầu xong ông dập đầu, đứng dậy, nhìn thấy một túi tiền rơi trên mặt đất. Người nghèo thốt lên: “Bồ Tát quả thật hiển linh rồi.” Ông cầm túi tiền ra đi.

           Kẻ lang thang muốn mở miệng nói không phải hiển linh, đó là đồ người ta đánh rơi, nhưng anh lại nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.
Lúc này, một người ngư dân đi vào. Ngư dân cầu xin: “Cầu Bồ Tát ban cho con bình an, ra biển không gặp sóng gió.” Đoạn dập đầu, đứng dậy, ông vừa muốn đi, lại bị phú ông túm chặt. Vì túi tiền, hai người đánh nhau túi bụi. Phú ông cho rằng người ngư dân đã lấy túi tiền, mà ngư dân thì cảm thấy bị oan uổng không cách nào chịu đựng nổi. Kẻ lang thang không thể nhịn được nữa, anh ta liền hô to: “Dừng tay!” Rồi đem chân tướng nói ra cho họ. Tranh chấp nhờ đó mà đã yên.
Lúc này Bồ Tát mới nói: “Ngươi cảm thấy làm vậy là đúng chăng? Ngươi hãy tiếp tục đi làm kẻ lang thang đi! Ngươi mở miệng tự cho mình rất công bằng, nhưng, người nghèo vì vậy mà không có tiền cứu chữa người thân; người giàu không có cơ hội tu đức hạnh; người ngư dân ra biển gặp sóng gió chôn thân dưới đáy biển. Nếu ngươi không mở miệng, mạng sống người nhà kẻ nghèo kia được cứu; người giàu tốn chút tiền nhưng giúp người khác mà tích được đức; ngư dân cũng vì dây dưa không cách nào lên thuyền, tránh được mưa gió, có thể còn sống sót.”
Kẻ lang thang im lặng ra khỏi chùa…...%

                

 

 
         Rất nhiều sự tình, nó thế nào, chính là như thế đó. Để nó tiến triển theo tự nhiên, kết quả sẽ tốt hơn. Khi đối mặt với sự việc, ai có thể biết rõ kết quả gì sẽ xảy ra dù phải hay trái , thiện chí hay ác tâm .

Yên lặng theo dõi diễn biến, chính là một loại năng lực , Thuận theo tự nhiên, là một loại hạnh phúc tùy duyên .

Sonntag, 17. Mai 2015

16-5-2015 Những Câu Nói Kinh Điển Của Thiên Tài Albert Einstein






1. Sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ ngu dốt là ở chỗ thiên tài luôn có giới hạn.

2. Lực hấp dẫn không chịu trách nhiệm cho việc con người ta yêu nhau.

3. Kẻ nào chưa từng mắc phải lỗi lầm cũng là kẻ chưa bao giờ thử làm việc gì cả.

4. Tôi không có tài năng đặc biệt nào, tôi chỉ có sự tò mò đầy nhiệt huyết.

5. Sợ chết là nỗi sợ hãi phi lý nhất, vì người đã chết chẳng có nguy cơ bị tai nạn.

6. Khoa học mà thiếu tôn giáo thì khập khiễng. Tôn giáo mà không có khoa học thì mù quáng.

7. Đừng lo lắng về khó khăn của bạn trong toán học, tôi đảm bảo với bạn rằng những khó khăn toán học của tôi còn gấp bội.

8. Quy luật của toán học càng liên hệ tới thực tế càng không chắc chắn, và càng chắc chắn thì càng ít liên hệ tới thực tế.

9. Nếu thực tế không tương đồng với lý thuyết, hãy thay đổi thực tại.

10. Giả sử A là sự thành công trong cuộc sống, vậy thì A= X + Y+ Z. Trong đó: X là làm việc, Y là vui chơi, Z là im lặng.

11. Tôi nghĩ và nghĩ trong suốt nhiều tháng, nhiều năm. 99 lần tôi đi tới kết luận sai lầm. Đến lần thứ 100, tôi đã tìm ra kết luận chính xác.


12. Tôi rất biết ơn những người đã nói không với tôi. Nhờ vậy mà tôi biết cách tự mình giải quyết sự việc.

13. Tôi không biết chiến tranh thế giới thứ 3 sẽ sử dụng vũ khí nào nhưng tôi biết rằng chiến tranh thế giới thứ 4 sẽ sử dụng gậy gộc và đá.

14. Thứ khó hiểu nhất thế giới chính là thuế thu nhập.

15. Khi bạn ngồi với một cô gái xinh xắn trong hai giờ, nó cứ như hai phút. Khi bạn ngồi trên một cái bếp lò nóng trong hai phút, nó cứ như hai giờ. Đấy là thuyết tương đối .

“Giáo dục không phải là ngồi học những cái dữ kiện, mà là việc rèn luyện cho tâm trí cái khả năng tư duy.”





Đa số chỉ nhìn thấy những gì đang là mà không nhìn thấy được những gì sẽ là.” “Khi ta chấp nhận những giới hạn của mình, ta vượt qua nó.”





“Tôi chẳng có tài năng gì đặc biệt. Tôi chỉ có một niềm đam mê tò mò.”





“Trí tưởng tượng là tất cả. Nó chính là tiền đề của tương lai. Tưởng tượng quan trọng hơn kiến thức.”





“Người không bao giờ phạm sai lầm là người chưa bao giờ thử điều gì mới.”





“Tôi không bao giờ nghĩ tới tương lai. Nó sẽ tới sớm thôi.”





“Thông tin không phải kiến thức. Nguồn gốc duy nhất của kiến thức chính là thực nghiệm.”





“Bạn phải biết được những quy luật của trò chơi. Và sau đó bạn phải chơi giỏi hơn những người khác.”





“Ai cũng là thiên tài. Nhưng nếu bạn đánh giá một con cá qua khả năng trèo cây của nó, nó sẽ sống suốt đời mình tin rằng nó đần độn.”





“Bổn phận thiết thực nhất của một người thầy là đánh thức lòng ham thích học hỏi của học sinh.”





“Một ngày kia, máy móc sẽ giải đáp tất cả những câu hỏi nhưng sẽ không cỗ máy nào đặt được câu hỏi.”





“Cái đem lại giá trị thực sự cho con người là giải thoát khỏi cái tôi của họ.”





“Giá trị một người có được là ở khả năng những gì người đó cho đi.”





“Ðừng nên cố trở thành một người thành công mà hãy gắng trở thành một người có giá trị.”





“Tôi biết vì sao người ta thích chặt cây. Ðó là một sinh hoạt mà người ta thấy ngay kết quả.”





“Trời không chơi xúc xắc.”





“Ðừng bao giờ làm cái gì trái với lương tâm, cho dù chính quyền có đòi hỏi ta.”





“Nếu bạn không thể giải thích được cho một đứa trẻ 6 tuổi, chính bạn cũng không hiểu nó. ”





“Thứ duy nhất cản trở việc học hành của tôi chính là nền giáo dục.”





“Cuộc sống cũng giống như việc lái một chiếc xe đạp, để giữ thăng bằng ta cần phải luôn chuyển động.”





Người giỏi giang giải quyết vấn đề. Người có trí tuệ phòng ngừa vấn đề.
.





Albert Einstein (14 tháng 3 năm 1879 – 18 tháng 4 năm 1955) là nhà vật lý lý thuyết sinh ở nước Đức. Ông đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, một lý thuyết cách mạng có ảnh hưởng trong ngành vật lý. Với thành tựu này, Einstein được coi là một trong những cha đẻ của vật lý hiện đại và là một trong những nhà khoa học có ảnh hưởng nhất của thế kỷ 20. Không những nổi tiếng với phương trình sự tương đương khối lượng-năng lượng E = mc2, mà ông đã nhận Giải Nobel Vật lý năm 1921 “cho những cống hiến của ông đối với vật lý lý thuyết, và đặc biệt cho sự khám phá ra định luật của hiệu ứng quang điện”. Việc khám phá và giải thích định luật quang điện cùng với các đóng góp của những nhà vật lý khác đã khai sinh ra lý thuyết lượng tử, một trụ cột của ngành vật lý học
 
 

 
 



 

Nguồn: Người Đồng Hành

Montag, 11. Mai 2015

12-5-2015 思念是永恒的感受







          深夜,泪流满面 , 因为想家, 家是那么飘渺, 那么遥不可及 , 漫长的岁月 , 无尽的寂寞充斥在人生命的历程中 , 只有家人和旧时光是美好的 ,  常常思念那些有父母, 朋友 , 兄弟和阳光明媚的季节里 , 童年时不厌其烦的走过故乡一条又一条的大街小巷 ,学校里的栏杆 , 时间,会把生命中一些重要的人分明的脸打磨得逐渐附上一层氤氲的雾气 ,却在不经意间离去的年轮里,一点点地被搁浅  , 那些自己想保护的人和事,都在内心深处无力地越发模糊 , 然后,淡静不再激情 , 不遗憾这么多年的人生 忙碌之中 , 没有换来最圆满的结局 , 终究只是达到了人世间的梦想 , 离家时给父母的诺言 .
 
         总是在这样的夜里,回忆起很多的人和事 , 记得很多年前父亲对我们讲过的一句话,多希望我们能陪在他的身边 , 那些仿佛还是昨天的那一句话,如今已离远去 , 我们都已成年 , 人人追逐梦想,有了自已的家,自已的位置, 自已的儿女们也长大了,老人们也会渐渐离我们远去 , 爱人陪我们的时间或许能长久一些,然而也没有永远 , 其实好多时候,我们能陪自已的也只有自已  , 思念成为永远的感受 .  流年 , 流离失所,伫立凝视,何日是归途 .
 
          失望,有时候,也是一种伤害以后苏醒的幸福  , 以为有所期待,才会失望,     
 遗憾,也是一种悲伤过后珍惜瞬间的幸福 , 因为还有令人遗憾的事情 .
 
                             
 
 

 


 
 


 
 


 
 


 
 


 
 

Samstag, 9. Mai 2015

10- 5-2015 Tướng Do Tâm Sinh, Cảnh Tùy Tâm Chuyển

         






        Khuôn mặt xinh đẹp cũng là một loại phúc báo. Dù là phúc báo gì đều có căn nguyên của nó, giống như tài phú đến từ bố thí, tôn quý đến từ khiêm cung, khuôn mặt xinh đẹp đến từ dịu dàng lương thiện. Đến trung niên, tướng mạo đã đi vào ổn định, cũng là thể hiện của tính cách một người.



         Nhiều người khoan hậu có khuôn mặt có phúc, người dịu dàng lương thiện có khuôn mặt xinh đẹp. Người thô bạo, vẻ mặt hung dữ; rất nhiều phụ nữ trung niên lão niên có phẩm tính không tốt, vẻ mặt thường cay nghiệt, cũng gọi là tướng bạc mệnh, khắc chồng.
Thật ra, tướng mạo không phải sinh ra là cố định, mà nó là phản chiếu của quá trình tu tâm và hành động lâu dài; cũng vì vậy, tướng mạo sẽ biểu lộ ra vận mệnh tương lai của một người. Xem tướng là một loại tích lũy kinh nghiệm, tướng tùy tâm sinh, từ mặt biết tâm, từ tâm biết mệnh.

     Thật ra, tướng mạo không phải sinh ra là cố định, mà nó là phản chiếu của quá trình tu tâm và hành động lâu dài; Vậy nguồn gốc khuôn mặt tuổi thiếu niên, thanh niên ở đâu? Đặc thù của tướng mạo có quan hệ với sự di truyền của bố mẹ, như màu da màu tóc, nhưng khuôn mặt dáng người cùng tiên thiên có quan hệ, mức độ xinh đẹp là dựa theo những đời trước mà bố trí.
Nửa đời trước của một người, là ảnh hưởng từ kiếp trước, nửa đời sau, chính là tự mình. Vậy mới nói, sau khi đến trung niên, cần phải chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình.

        Lòng từ bi cũng là một yếu tố quan trọng. Người có thiện tâm, thường từ trong ra ngoài tản mát ra một loại hào quang, càng khiến người thuận mắt, càng ngày càng thích tiếp xúc. Mà người ích kỷ, giảo hoạt, so đo, tất khó nhìn, thậm chí xấu xí; cho dù may mắn có khuôn mặt đẹp đẽ, thì trên mặt cũng sẽ dần hiện ra một vài chỗ khiến người không thích, người ta thường nói khuôn mặt không có duyên, chỉ lần đầu gặp hơi thuận mặt, tiếp xúc nhiều liền không còn thuận nữa.

     Xin hãy tin rằng, tướng mạo là có thể từng bước thay đổi đấy! Nhất là một khuôn mặt xinh đẹp sẽ từ trong ra ngoài tản mát ra một lực hấp dẫn, khiến người gặp bất tri bất giác sinh lòng mến mộ. Nhiều khi, xinh đẹp hay không, chính là từ tâm mà nhìn, “Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi” chính là đạo lý này, tức là nhìn người mình yêu càng nhìn càng thấy đẹp.
Vì vậy, muốn có dung mạo đẹp, trước cần nội tâm đẹp!


       Một, người cam tâm tình nguyện chịu thiệt, lại nhận được càng nhiều. Người có thể chịu thiệt, nhân duyên nhất định sẽ tốt, nhân duyên tốt, cơ hội tự nhiên sẽ nhiều. Mỗi người khi còn sống, có thể nắm bắt một hai lần cơ hội là đủ!

          Hai, người thích chiếm phần hơn, cuối cùng chẳng chiếm được bao nhiêu, nhặt được một ngọn cỏ, mất đi một rừng cây. Người mà vừa đến lúc tính tiền liền kiếm cớ đi việc khác hoặc móc hoài không ra tiền, cơ bản đều là những người không có thành tựu gì.

         Ba, người có ánh mắt tiểu nhân, tâm địa nhỏ hẹp. Lúc bạn bè hội tụ, nói ra ba câu, đều không thoát khỏi chuyện cá nhân, người này chính là ốc sên chuyển thế, nội tâm hư không, ích kỷ. Trong nội tâm chỉ có chuyện nhà mình, những chuyện khác liền không liên quan đến anh ta.

        Bốn, chỉ có tiếc duyên mới có thể tục duyên, tức là vun bồi duyên phận. Trên đường đời, nhiều người chúng ta gặp, thật ra đều có duyên mới gặp được nhau, hơn một nửa người thân chính là bạn tốt trong đời trước, còn bạn tốt thì hơn một nửa là người thân trong đời trước, mang đến phiền muộn cho bạn vì hơn một nửa là người bạn đã từng gây tổn thương. Vì vậy cần nhớ: Đối xử tử tế với người thân, quan tâm người bên cạnh, khoan dung những người làm bạn tổn thương, vì đây đều là nhân quả.

      Năm, nội tâm vô khuyết gọi là phú, có thể bao dung người khác gọi là quý. Luôn vui vẻ không phải là một loại tính cách, mà là một loại năng lực.

        Sáu, biện pháp giải quyết phiền muộn tốt nhất, chính là quên nó đi.

        Bảy, tiếu khán phong vân đạm, toại đối vân khởi thì (cười nhìn gió mây nhạt, ngồi trông áng mây trôi).

Không giành là từ bi, không biện là trí tuệ, không nghe là thanh tịnh, không nhìn là tự tại, tha thứ là giải thoát, biết đủ chính là buông.

        Tám, nội tâm không loạn, không khổ vì tình, không sợ tương lai, không giữ quá khứ.

        Chín, kiếp này, bất kể thứ gì cũng sẽ không mang đi được, vậy nên hãy sống với hiện tại, cười với hiện tại, và hãy ngộ ngay bây giờ!


  Bình Minh Biên dịch Theo Đại Kỷ Nguyên

 



          

 


Dienstag, 5. Mai 2015

6-5-2015 Các Bài Thơ về TÌNH MẪU TỬ

                          web_PhuongHa_TinhMe.jpg
               
BÀI XƯỚNG :

       TÌNH MẪU TỬ
       
 Tình cảm thiêng liêng đẹp biết bao
 Theo dòng sữa ấm cứ tuôn trào
 Môi con áp chặt, say sưa mút
 Vú mẹ căng phồng, âu yếm trao
 Ghì sát thân hình xinh bé bỏng
 Mở tròn đôi mắt sáng nôn nao
 Lung linh ánh nắng trong vườn sớm
 Cho búp chồi non vươn mãi cao.
                          P Hà
 
CÁC BÀI HỌA :
 
 1.             MẸ TÔI
Bây giờ muốn gặp chỉ chiêm bao
Nhớ lắm nhiều khi ngấn lệ trào
Vú sữa ngọt ngào bao sức sống
Tâm hồn chơn chất chính người trao
Nắng sương nhằn nhọc công không quản
Thân thể hao gầy dạ chẳng nao
Thấm thía như lời than Tử Lộ
Nguyện cầu an lạc mẹ trên cao.
                                         Cao Linh Tử
 
2.
           LÒNG MẸ
Tình mẹ cổ kim có biết bao,
Nuôi con, thai phụ ói tuôn trào.
Khó ăn ốm nghén mang hòn máu,
Dễ ngủ khò âu yếm bụng trao.
Chín tháng mười ngày sinh được bé,
Thời gian đằng đẵng cứ nôn nao.
Ngày em nên vóc người tài giỏi,
Phần thưởng nguồn ơn núi Thái cao... (1)
 
Mai Xuân Thanh kính họa thơ "Tình Mẫu Tử"  -  Phương Hà
Ngày 22 tháng 03 năm 2015
 
(1) Ca dao : "Công cha như núi Thái Sơn,
                   Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"
 
 
  3.                             TÌNH   MẸ
 
                   Tình yêu của Mẹ thấm dường bao !
                    Thương nhớ thâu đêm ngấn lệ trào
                    Mẫu tử thiêng liêng; ơn dưởng dục
                    Tình thâm cao cả : nghĩa người trao
                    Vòng tay âu yếm nồng nàn ấm
                    Ánh mắt hiền từ thấy chẳng nao
                    Như biển làm sao vơi cạn nước
                    Tựa  non luôn tỏa giữa trời cao
 
                                                     SONG QUANG
 
                        TÌNH MẸ

           Bức tranh mẫu tử đẹp dường bao,
           Dòng sửa thân yêu chẳng dứt trao.
           Dù chẳng quì như dê lúc bú,
           Hễ bầu tuôn sửa mẹ còn trao.
           Miệt mài cho trẻ lòng không đổi,
           Vất vả vì con dạ chẳng nao.
           Ai bảo nhỏ nhoi lòng tất cỏ,
           Báo đền được ánh nắng trên cao !?*

                                                Đỗ C Đ
* GHI CHÚ :
       2 câu chót của bài thơ lấy Ý trong bài DU TỬ NGÂM của MẠNH GIAO đời Đường là :
                                 Thùy ngôn thốn thảo tâm,
                                 Báo đắc tam xuân huy  ?!
Có nghĩa :
        Ai bảo rằng tấm lòng của một tấc cỏ nhỏ nhoi có thể báo đền được ánh nắng của 3 tháng mùa xuân ấm áp ?! ( Vì mùa đông cỏ chết rụi cả, chỉ sống lại được là nhờ ánh nắng của mùa xuân mà thôi ! )...
                                  Ai bảo nỗi lòng tấc cỏ,
                                  Báo đền được nắng ba xuân ?!
        Khi tả cô Kiều cân nhắc trước khi bán mình chuộc cha, cụ NGUYỄN DU cũng đã mượn Ý nầy :
                                 Hạt mưa xá nghĩ phận hèn,
                          Liều đem tấc cỏ quyết đền ba xuân !
 
                
 
 
  ****************************************************
 
                      
 
LỄ MẸ  :    遊子吟     DU TỬ NGÂM.

        Chúa Nhật thứ hai của tháng 5 hằng năm là ngày LỄ MẸ ( Mothers'day ) ở Mỹ. LỄ MẸ năm nay nhằm ngày Chúa Nhật 10 tháng 5 tới đây. VN ta không có ngày Lễ Mẹ chính thức, mọi người lấy ngày Lễ Vu Lan Bồn là ngày rằm tháng 7 Âm lịch làm ngày tưởng nhớ đến Mẹ Hiền. Trong thời Đệ Nhị Cộng Hòa ở Miền Nam, nhà sư Nhất Hạnh lấy ngày Rằm tháng 7 này làm ngày Bông  Hồng Cài Áo. Ai còn Mẹ thì được cài một bông hồng màu ĐỎ, người nào chẳng may đã mất Mẹ rồi thì cài một bông hồng màu TRẮNG lên áo để tưởng nhớ đến Mẹ Hiền....
        Nay, nhân ngày Lễ Mẹ ở xứ người, lại nhớ đến ngày Lễ Vu Lan ở xứ ta, xin chân thành gởi đến tất cả mọi người một Bông Hồng...Thơ, để tưởng nhớ đến Mẹ Hiền qua tâm tình của một Du Tử phiêu bạt phương trời : Bài thơ " DU TỬ NGÂM " của Mạnh Giao đời Đường...

                      DU TỬ NGÂM                            
                        遊 子 吟
               Từ mẫu thủ trung tuyến              
                  慈 母 手 中 线
               Du tử thân thượng y                   
                  遊 子 身 上 衣
               Lâm hành mật mật phùng           
                  临 行 密 密 缝
               Ý khủng trì trì quy                      
                 意 恐 遲 遲 歸
               Thùy ngôn thốn thảo tâm            
                 誰 言 寸 草 心
               Báo đắc tam xuân huy                
                 報 得 三 春 暉

                                       MẠNH GIAO                              
                                            孟 郊

          Bài thơ có tựa là KHÚC NGÂM của NGƯỜI DU TỬ, người lãng du phiêu bạt giang hồ nhớ về Mẹ như sau :

          Sợi chỉ trong tay bà mẹ hiền, khâu nên chiếc áo ở trên mình người du tử. Lúc ra đi, mẹ đã từng mũi từng mũi một khâu thật chắc, ý sợ rằng con mình mê mãi thú giang hồ mà nấn ná dần dà trễ tràng trở về quê cũ. Ai bảo rằng tất lòng của cọng cỏ non kia, có thể báo đáp được ánh nắng ấm áp của ba tháng mùa xuân.( Trong mùa đông, cỏ chết rụi cả, chỉ sống lại nhờ ánh sáng của ba tháng mùa xuân mà thôi ! ).

          Ôi, nỗi lòng thương con của bà mẹ thật tỉ mỉ, chi li, nhưng lại bao la sâu rộng vô cùng. Bà không trách con đi lâu, cũng không buộc con phải về sớm, vì bà biết tánh lãng tử của con mình. Bà chỉ âm thâm chắc chiu từng mũi kim cho thật chặc, chỉnh e khi ở xứ lạ quê người, áo của con bị sứt chỉ đường tà sẽ không có ai khâu hộ. Việc tuy nhỏ nhặt, nhưng lại hàm chứa biết bao nỗi thương yêu lo lắng của Mẹ Hiền. Tác giả đã kết bằng cách mượn nỗi lòng của một tấc cỏ nhỏ nhoi, thì làm thế nào có thể báo đáp cho được ánh nắng ấm áp của 3 tháng mùa xuân đã mang sức sống và xanh tươi đến cho cây cỏ và vạn vật muôn loài cho được !

          Khi diễn tả cô Kiều cân nhắc giữa tình và hiếu, rồi quyết định bán mình chuộc tội cho cha. Hành động bán mình là việc làm cao cả, vĩ đại, nhưng đối với công lao trời biển, sanh thành dưỡng dục của cha mẹ thì Nguyễn Du vẫn cho là chưa đủ, cho nên ông đã dùng chữ " Liều " một cách rất tài tình :

                  Hạt mưa xá nghĩ phận hèn
            LIỀU đem TẤC CỎ quyết đền BA XUÂN !

           Sự thật, bán mình chuộc cha thì cô Kiều có thể nói đã hoàn toàn trả được chữ hiếu rồi !( hết đời rồi , còn gì nữa ! ) : " Bán mình là hiếu, cứu người là nhân " mà, và như Sư Tam Hợp đã nói : " Bán mình đã động hiếu tâm đến trời ". Nỗi lòng " tấc cỏ " của cô Kiều khả dĩ nói là đã đáp đền được " ánh nắng của ba xuân " rồi hay chưa ?!

  DIỄN NÔM :

                        Kim chỉ trên tay từ mẫu,
                        Khâu nên áo lãng du nhân.
                        Khi đi chắc chiu từng mũi,
                        Sợ ngày về lắm lần khần.
                        Ai bảo nỗi lòng tấc cỏ,
                        Báo đền được nắng ba xuân ?!
 LỤC BÁT :

                    Đường kim mũi chỉ mẹ hiền,
                    Khâu nên chiếc áo trên mình lãng du,
                    Chắc chiu từng mũi từng khâu,
                    Sợ e con trẻ đi lâu chửa về
                    Ai rằng tấc cỏ bên lề,
                    Báo đền được ánh nắng về ba xuân ?!

                                                       Đỗ C Đ diễnnôm.

GIỚI THIỆU TÁC GIẢ :
          DCD_May10_ManhGiao.jpg     MẠNH GIAO 孟郊 ( 751- 814 )
         Mạnh Giao tự là Đông Dã, người đất Võ Khang. Lúc nhỏ ở ẩn trong núi Tung Sơn, tánh tình thầm lặng, làm thơ hay thiên về lý trí, lại chắt lọc từng chữ một. Hàn Dũ rất mến tài ông mà kết thành bạn vong niên. Mãi đến năm 50 tuổi ông mới đậu Tiến Sĩ ở niên hiệu Trinh Nguyên đời nhà Đường.
 Ngoài bài Du Tử Ngâm được nhiều người biết đến, Mạnh Giao còn nổi tiếng với bài Liệt Nữ Tháo. Cả hai bài đều làm theo thể Ngũ ngôn Cổ phong.( Mỗi câu năm chữ, có thể gieo cả vần Bằng lẫn vần Trắc và không hạn định số câu của một bài.).
          Xin cầu chúc tất cả mọi người đều có một ngày Lễ Mẹ tuyệt vời !

                                                               Đỗ C Đ


 

2-5-2015 Tháng 4 Buồn Đi Qua , Cuộc Đời vẩn có nhiều niềm vui .

                 





 
                Trưa ngày lể Lao Động 1-5 , bất thình lình anh chị Nguyên ở Lorsch dẫn 2 đứa cháu nội gái con của Nhàn đến thăm  ,cho Đậu phụ chính tay chị làm , ngồi chung nhau uốn trà  ăn cơm  nhắc lại nhiều kỷ niệm xưa ,  của thời giang 1980 một  lượt mấy tàu vượt biên được tàu Capanamur của  tây  Đức vớt , chia  theo từng toán  vào   trại tị nạn sống chung thuở  ban đầu , mọi người   khơi lại hành  trình chuyến  vượt biển nan nguy và  nhiều niềm vui thời còn trẻ trung  , cùng nhau sống trong căn nhà tu viện được cải biến thành nhà   tị nạn  cho người VN  ở Wald-MB ,tiểu bang Hessen , sau 35 năm  bây giờ mới nghe chị nói  Yên con trai lớn của anh chị  chỉ nhỏ hơn mình 5 tuổi ,  từ trước đến  nay 6 đứa  con chị vẩn rất ngoan hiền kêu vợ chồng mình bằng cô chú  lể phép  . Sự thăm viếng không báo trước của anh chị và 2 cháu  khiến tâm trạng  buồn phiền từ nhiều tuần nay  , tinh thần không cân bằng với  hoàn cảnh hiện tại của mình  trở lại bình thường ,  đặc biệt cuối tuần nầy có  ngày nghỉ liền với cuối tuần nên con gái ở KL về nhà ở với cha mẹ 4 ngày ,chợt cảm  thấy lại cuộc đời vẩn tười  đẹp , như màu sắc của  thiên nhiên bốn mùa luôn mang đến  từng  vẻ đẹp mỏi mùa cho nhân giang , cuộc sống đôi khi củng có niềm vui mới lạ khi gặp lại 2 đứa nhỏ  Gia Hân và Hà Ly  lần đầu năm 2010 chỉ tí tẹo 3. 4 tuổi , bây giờ  cô chị  Gia Hân  đả  học lớp 5 , Ha Ly đi  học  lớp 2 ,  cô bé Hà ly xuốt buổi trưa luôn thân thiện đi theo lây huây bên mình để hỏi  đủ thứ chuyện trong nhà hàng  ,tính  hoạt bác như con gái nhỏ ngày xưa mới lên 3, 4 tuổi . Lâu lắm  rồi mới có lại sự  vui vẻ ghẹo con nít VN vừa đẹp vừa dể thương  ,mình có  cảm giác lại như những ngày xa xôi lắm vẩn hay chọc ghẹo con gái nhỏ mỏi khi con được đón từ  nhà trẻ về  , cau  đời nối tiếp đời bổng hiện về trong  tâm tưởng , xóa đi nổi buồn của  nhiều tuần  nay , buồn vì phải  sống xa con ,đứa con ngày nào  chưa được 15 tuổi đả hiểu chuyện gia đình nguy biến ,   biết nói lời xin mình đừng vội vàng ly vị , chờ con vào đại học rồi mẹ tính sao củng được  ..........buồn chuyện hàng xóm xum quanh đàm tiếu việc vợ chồng em gái mải đến giờ vẩn chưa hết chuyện gây cấn với cha mẹ chồng  , buồn  cách   hành xử ích kỷ của vợ chồng em gái khi đả dọn đi nơi khác ở vẩn gây đủ thứ rắc rối để lại cho cả thị trấn bàn tán ,bình luận ,không nghỉ đến đả  gây nhiều buồn phiền  tai tiếng đến cho  gia đình chị sống ở đây hơn 22 năm lập nghiệp và mua nhà , phải  chịu  ảnh hưởng mà  không thể bỏ đi nơi khác ở như vợ chồng em được .
 
 
           Thật ra buồn thì buồn , trong thâm tâm mỏi ngày mình luôn biết ơn Trời , biết ơn Đấn thiên liên  , mỏi  khi gặp phải  chuyện buồn phiền đến tận cùng của cảnh giới ,  luôn cảm thấy có sức mạnh tín ngưởn  hổ trợ cho mình nương tựa  tinh thần ,  biết ơn người bạn đời sống bên cạnh  đả hơn 33 năm , dù tình cảm  chồng vợ  rạng nứt , 6 năm nay vẩn sống chung với nhau vì đạo nghỉa  con chưa trưởng thành ,   đả tưởng rằng những ngày không có con gái sống chung nhà   , tâm tưởng mất hẳn  nguồn động lực  giao tiếp giữa ý nghỉa   gia đình  ,  hai  vợ chồng  sáng tối trạm mặt nhau sẻ  ái ngại hay  là một sự bắc đầu chuẩn bị  lạnh chiến trong tinh thần , ngày lại  ngày vẩn thấy  cuộc sống cứ  bình thường  trôi qua , không lạnh cũng không nóng  ,  vẩn  như lúc còn  con gái ở nhà  ,  vẩn  có những giây  phút thưởng  thức món ăn  ngon miệng  hay trao đổi  tinh hình  chuyện  thế giới bên ngoài , chuyện bạn bè tứ xứ , cùng nhau cố gắng lấp đầy  sự trong vắng của những ngày con gái vắng nhà ,cùng nhau thu xếp ngày nghỉ đi  thăm con , nứt mà không bể , như một ơn  lành làm nên sự thận trọng từng cử chỉ và lời nói trong  cuộc sống với nhau , biết trân trọng kiếp sống , trân trọng thời giang  gấp bội lần hơn lúc còn nguyên vẹn .
 
         Trong thâm sâu ,mình củng luôn  luôn cảm ơn cuộc đời nầy có những bạn học tốt , cùng nhau vào  trường học KT Hoa kiều học  từ thuở 5 tuổi , vừa là hàng xóm , vừa là bạn chung lớp  mỏi năm thời niên thiếu  , cả nhóm lớp học cũ đả  gắp bó  cho nhau biết thông tin chuyện vui buồn  cưới hỏi hay  đám  tang , dù cuộc đời có nhiều đổi thay , có người dọn nhà đi nơi khác , rất nhiều vượt biên qua  sống ở Mỹ ,  vẩn luôn có lòng chiếu cố tinh thần  lẩn nhau như bạn SC ,   mình chưa từng  than gian một lời nào buồn hay cần ai tâm sự với bạn ,     biết bạn củng có gia đình ,có con cái để lo lắng ,  nhưng bạn lâu lâu vẩn thăm hỏi  ,  và vì có anh rể là thầy của nhau ngày xưa , nên mấy năm nay  từ bạn  mình được trở về  làm học trò lại của thầy  trên mạng   bằng  hình ảnh và Email ,  ôn lại hai thứ ngôn ngữ Hoa -Việt  hầu như trong 35 năm ở Đức không có dịp xài đến ,   học  thêm khiến thức dịch  và diễn giải thơ Đường   , thưởng thức những bài họa thơ của các lảo tiễn bối sáng tác rải rác ở nước ngoài , công đức của thầy  Đổ C Đ thật vô lượng , khi cuộc sống thật tế người ta lo chạy theo thời gian và tiền bạc , thầy lại mang thời gian trao tặng kiến thức cho hậu bối mở mang trí tuệ , dung đấp hiểu biết  cho học sinh củ . Thầy còn mỏi năm viết thư Pháp bán vào lể Tết Nguyên Đán làm  từ thiện   ,đặc biệt năm nay vợ chồng thầy và 4 cháu   được lên   trang bìa Thơi Báo ,  nhờ làm học sinh thầy , làm bạn học của SC ,  mỏi năm mình đều có nguyệt san  hai trường ĐTĐ và PTG ấn hàng  trong tay để đọc ,  Kinh sách viết phải  cầu nguyện lại Phật 500 năm ,giữa người và người mới có một dịp để quen nhau ,  mình không những quen thầy , quen cả nhà hai bên của thầy , còn được ngày ngày đọc bài tập kim cổ của thầy tỉ mỹ giản dạy  bằng  Email  , hai chữ cảm ơn không đủ để nói lên lòng biết ơn  với những kiến thức mỏi tuần được tiếp nhận từ thầy Đổ ,  không đủ lời để cảm ơn người bạn đồng môn luôn siêu tập  gởi cho hàng tuần .
 


         Tháng 4 năm nào củng có chuyện không vui ,Thang 4 củng  là con số chết , đài truyền hình  tháng 4 năm nào củng chiếu lại cảnh tan tóc của những ngày thế chiến thứ 2 cận và sau kết thúc , báo chí Việt Ngữ hải ngoại  luôn nhắc nhở tháng 4 đen của 1975,  đặc biệt năm nay đúng  kỷ  niệm  40 năm miền năm thất thủ , thời gian 40 năm  của một nửa đời người ,Phải , Trái ,Thành , Bại có thể tự nhìn thấy ở bản thân và ở đại cuộc , tháng 4 năm 2015 vừa mới qua đi , hy vọng mọi người thân quen và bạn bè , thế nhân kể cả bản thân mình càng trân trọng cuộc sống hiện tại hơn trước  , sống an lạc làm thêm nhiều chuyện tốt cho xả hội , cho  thời gian qua đi để lại  niệm vui bù đắp những đau khổ , buồn phiền của kiếp người ai ai củng từng  phải mang , phải gánh đi trên con đường xa xứ ,xa người thân. nhưng bù lại ai củng có được những đều mai mắn là :  
 
1/ Ta đang còn sống
2/ Ta có sức khỏe
3/ Ta có đủ sáu căn
4/ Ta có tự do
5/ Ta có tiện nghi vật chất
6/ Ta có tình thương
7/ Ta có sự hiểu biết và mỏi ngày đều học hỏi  thêm .