Hôm qua có được nguyên một ngày sống cùng vợ chồng em gái , sáng vợ chồng em
gái lên nhà hàng , mình nấu cho mỏi người một tô phở to làm điểm tâm
, sau đó 3 người đi dạo cảnh bằng xe , chạy từ trên đồi cao xuống thanh
phố Mannheim , ghé tiệm chị Thủy và tiệm mơi mở của Vân Anh mua đồ ăn bánh
trái chuẩn bị chiều về ăn tân gia , nơi chân núi thành phố thủ phủ của Kreis có
căn hộ mới của vợ chồng em rể dọn vào ở trước đây 2 tháng , hai con gái và cháu
ngoại Mila chỉ ghé vào buổi chiều 2 tiếng đồng hồ rồi ra về ,còn mình ở lại
đến khuya 23 giờ đêm , lâu lắm mới có lại một buổi tối cùng em gái ngồi chung
để nói chuyện riêng tư . Căn hộ mới vừa cất song nên chỗ nào củng cảm giác như
đang ngồi trong một thế giới màu trắng sáng ,từ bàn ăn lớn phòng được đặc ở
khách cuối hành lang nhìn ra cửa chính vào căn hộ , chỉ thấy màu sáng
trắng của trần và tường còn quá mới , trắng lạnh lùng khiến cảm giác không được
ấm cúng trong lòng , dù trong phòng rất ấm , nhiệt độ lên đến 23 , dù ánh
đèn của bàn ăn tỏa ra màu vàng ấm áp , dưới nền nhà chạy dài cả căn hộ là
kỷ thuật mới lót ống sười ấm toàn bộ nền nhà , người sinh hoạt trong căn
hộ hay ra ngoài hành lang chung của nhà cao óc mới nầy củng có thể vào mùa
đông ngoài trời giá buốt , đi chân trần trên nền nhà vẩn được ấm đôi bàn chân .
Đêm qua phải nghe lời hờn trách cả nhà chồng không chút nào tự kiểm của em gái xuốt một buổi chiều đến nửa đêm ,chứng kiến cảnh 2 lần sau buổi cà phê bánh ngọt và buổi ăn tối bánh ướt ngon miệng , em rể rút vào phòng làm việc chơi cờ trong máy PC, tránh không nghe lời kiển trách cha mẹ hai chị và anh rể triền miên của em gái đang nói với chị vợ , những chuyện đả và đang xảy ra , có thể về sau còn phải xảy ra trong phạm vi đại gia đình giữa anh em , nhà cửa của em rể , tự nhiên cảm thấy tội nghiệp người đời , cảm thấy bất lực trước những tình cảnh như có bàn tay của nghiệp quả đang hoành hành cả nhà già trẻ em rể và bản thân em gái . Không có phương hướng hóa nghiệp trong hoàn cảnh tuổi già cô hoạnh ,thiếu khả năng sinh hoạt bình thường , tính tình cố chấp từ bẵng năng mộc mạc xuyên năng của người miền quê , lớp trẻ lớn lên trong nhà ai ai củng không có học được lòng bao dung , nhưởng nhịn , không có sự thông cảm đùm bọc lẩn nhau trong xả hội , tư tưởng hy sinh tiểu quả , hoàn thành đại quả ,vì ích nước vì lợi nhà của cổ nhân dạy dỗ , trở thành là những điều ngớ ngẩn nếu mang ra áp dụng nơi đây , Mình không sống chung qua một nhà với họ , thường lấy cớ phân trần với mọi người quen ,hàng xóm là đâu có biết chuyện gì đả xảy ra trong căn nhà lớn của cha mẹ em rể , 2 tháng nay trời xuống 2 trận tuyết , nhìn cảnh ông CL ba em rể thân gầy ốm ra quét tuyết trước sân nhà , tay rung rung xả muối đường bộ hành , cảnh người chị mang cải trứng ,đồ hợp đến cho ông bà , cả mùa đông 2 ông bà chỉ ra khỏi nhà đi vắng cùng với cô cháu gái duy nhất ở Stutgart về ăn lể Giáng Sinh được 2 lần , thờ gian mỏi ngày hình sống yên tịnh rút trong căn nhà trên . không có khách đến thăm . củng không thấy ông bà đi nhà thờ sáng chủ nhật như trước kia .
Đêm qua đi thăm chỗ ở mới của em gái về ,
mặc dù đả dọn khỏi nhà cha mẹ chồng , cảm thấy tinh thần em gái vẩn còn vướng
quá nhiều bất mãn hờn trách trong lòng chưa buôn ra được , tuyên bố không đi
làm để em rể nuôi cho sướng , ( thật ra em đả ở nhà mấy chục năm nay đâu có đi
làm ) ai bảo cha mẹ em rể làm em tổn thương , em phải bắt thằng con họ làm
mọi thứ đền bù cho em vui ,tự nhiên có cảm giác bệnh thần kinh phân liệt của
em gái bị nặng hơn trước , dù hoàn cảnh sống đả thay đổi , nhớ đến toàn căn hộ
từ trần nhà đến các bức tường kể cả nhà bếp đều một màu trắng sáng lạnh lùng
,hình như tình hình không lạc quan như mình đả nghỉ trước khi đến thăm , ngồi
trong căn hộ trắng tuy đắc tiền , cảm giác không có không khí thoải mái thở
bình thường , không có tình thương thông cảm liên kết với người thân ,
không có lòng vị tha xí xóa chuyện không đáng hờn trách , cả buổi tối nghe em kể
chuyện chỉ trích từng cá nhân thành phần trong nhà em rể , chỉ biết nín thin
thở dài ,chuyện kể đi kể lại đả mấy chũc lần y như nhau mà em nói hoài tưởng
chưa ai hiểu , hình như cuộc sống bây giờ của em rể , đả vần và chuyển đổi trở
thành bị giam vô hình tượng trong căn hộ trắng nầy ,sáng đi làm tối về ở
với một người có bệnh tinh thần phân liệt , mọi việc phải quấy đều phải để
ngoài tai ,không có lời tranh luận .
Đêm qua nằm trăn chở không thể nào nhắm
mắt ngủ , tự nghỉ năm xưa làm mai em gái cho em rể vì muốn làm cho hai bên đều
được sống vui vẻ , chưa khi nào nghỉ đến tình hình sẻ diễn biến đến bước
đường nầy , hôm nay chứng kiến mọi việc đau thương đang diễn ra trong tâm trí
em rể và cha mẹ , nhất là nhìn khuôn mặt khổ tâm đến xưng cả vần tráng châm mài
của em rể , không còn ngôn ngữ nào để diễn tả . Tự tìm bài Thiền Ngôn ra
ôn lại trong đêm khuya .
- Khi sống sung túc, phẩm hạnh lớn nhất là sự điều độ . Khi gặp tai họa phẩm hạnh lớn nhất là kiên cường.
- Sự trả
thù là dấu hiệu của một tinh thần yếu ớt, bất lực không thể chịu đựng được những
sự lăng mạ.
– Ngưỡng
cửa dẫn đến ngôi nhà khôn ngoan đó là sự tự hiểu mình còn ngu
dốt.
- Vấn đề không phải là chúng ta sống bao lâu mà sống như thế nào.
- Như con voi lâm trận biết bảo vệ cái vòi là biết giữ mạng sống; nếu nó dùng luôn cả cái vòi tức đã thí mạng, không có gì nó không làm. Cũng vậy, kẻ cố ý nói dối thì không còn chừa điều ác nào.
- Tuyệt vọng chính là một sự kiện ghê gớm mà ta cần phải tránh. Đôi khi sự tuyệt vọng, ngã lòng, thối chí có thể dẫn đến việc tìm một lối thoát bằng cách tự tử. Đó là một hành động sai lầm, có tính cách nhất thời, làm lỡ mất cơ hội sửa đổi và làm lại từ đầu. Hãy bắt tay làm lại từ đầu, đạt được kết quả từng ít một, đó là những thứ “của mình”, dù sao ít còn hơn không. Nếu tự tử hay tuyệt vọng mà buông xuôi, cái mà ta có vẫn chỉ là con số không.
- Khi nghe khen, chớ vội mừng; khi nghe chê cũng chớ vội buồn; vì vui buồn theo khen chê, cả hai đều làm cho ta sa đọa.
- Hầu hết những người có nhiều đam mê hưởng thụ đều có tính ích kỷ cao.
- Làm việc nhỏ mà không ra gì thì làm việc lớn cũng khó thành công!
- Có nhiều người đã dùng nửa đầu cuộc đời mình để làm cho nửa sau trở nên thảm hại và đê hèn.
- Ngay cả những thứ làm cho ta cảm giác thoải mái, thích thú và những thứ cho ta cảm giác bực bội khó chịu (nóng giận), thì cũng đều không thực sự có một chút giá trị gì cả. Ta sẽ thấy: “Ô, đâu có gì trong cái cảm giác thích thú nầy. Ðây chỉ là một thứ cảm giác xuất hiện rồi sẽ biến mất. Cảm giác không thích (nóng giận) cũng vậy, nó chỉ là một cảm giác có rồi mất. Thế thì tại sao chúng ta phải rắc rối với chúng cơ chứ?”
- Khi ta tiêu diệt được sự nóng giận trong ta, thì tất cả mọi kẻ thù của ta ở bên ngoài đều bị tiêu diệt.
-tự mình làm chỗ nương tựa cho mình! Người khác thì làm chỗ nương tựa cho mình sao được? Và chính sự khéo tự chế ngự là chỗ nương tựa khó có.
- Khi nghe thấy lời chê bai, trước tiên phải biết kẻ đi chê người là hạng người thế nào đã.
- Đại thần bị vua Kiệt, vua Trụ phế bỏ thì không hẳn là ngu xuẩn thật sự; bị vua Nghiêu, vua Thuấn phế bỏ mới là bất tài thật sự. Lời nói xấu và lời khen ngợi của thế tục quả thực không đáng tin.
- Giàu có không ước hẹn với kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo sẽ tự tìm đến với giàu có; kiêu ngạo và tử vong không liên quan với nhau, nhưng tử vong cũng sẽ tìm đến với kiêu ngạo. Kết cục bi thảm lấy kiêu ngạo làm điềm báo trước; diệt vong lấy kiêu sa xuất hiện để xác định. Thiên hạ thái bình, tự nhiên thói kiêu sa sẽ dễ xuất hiện; kiêu ngạo xa xỉ tự nhiên sẽ dẫn đến nguy nạn diệt vong.
- Một số người tuỳ tiện hứa hẹn với người khác, không giữ chữ tín, họ xem sự việc quá dễ dãi, tất phải gặp khó khăn; còn thánh nhân, thường chú trọng khó khăn cao độ, cho nên họ không bao giờ gặp bất cứ khó khăn nào.
- Tốc độ của tên bay rất nhanh, nhưng tầm bắn lại không quá hai dặm, vì nó bay một đoạn sẽ dừng lại; tốc độ bước đi rất chậm, nhưng có thể đi đến mấy trăm dặm, vì bước đi không ngừng. Vô luận làm việc gì, điều quý ở chỗ kiên trì đến cùng, chỉ cần giữ được thái độ đó thì cho dù người bình thường có thể đạt được thành tích rất tốt.
- Con tuấn mã ngày vượt ngàn dặm, là nhờ chiếc xe nhẹ; vác nhiều chở nặng đi một ngày không đến vài dặm, vì vác chở quá sức. Bất luận làm việc gì, kể cả học tập, đều không được gánh vác quá sức, nếu không thì cho dù người có bản lĩnh đến đâu cũng sẽ bị gục ngã.
- Người thông minh tài trí, phải dùng ngu xuẩn để tự thủ; người đa văn thiên biện, phải dùng thiển lậu để tự thủ; người dũng mãnh kiên cường, phải dùng e sợ để tự thủ; người giàu sang phú quý, phải dùng tiết kiệm để tự thủ; người đại nhân đại đức, phải dùng khiêm nhường để tự thủ. Xử thế như vậy mới có thể tránh được tai hoạ vào thân.
- Quân tử xử thế nên lấy hành vi của mình làm chính, tôn kính người khác nhưng không đòi người khác phải tôn kính lại mình. Tôn kính và yêu thích người khác là việc của mình, còn được người khác yêu thích mình hay không, là việc của người khác.
- Cho dù mười câu nói đúng đến chín câu cũng chưa chắc đã có người tán thưởng bạn, nhưng nếu bạn nói sai một câu thì sẽ bị người khác chỉ trích. Làm việc gì thà tỏ ra vụng một tý, tuyệt đối không được làm ra vẻ thông minh hơn người.
- Nhón gót lên để muốn đứng cho cao, kết quả là đứng không vững; xoạc chân cho rộng để muốn đi cho nhanh, kết quả là không đi được.
-Cố hết sức để thể hiện mình, ngược lại lại không thể bộc lộ được bản thân; tự cho mình là phải, ngược lại lại không thể phân biệt rõ phải trái; cố tâng bốc mình, ngược lại lại không thể lập lên công tích; người tự cao tự đại thì không thể hơn người.
- Kiêu mạn có cái tác hại là khiến ta dù muốn hay không muốn tạo thành thói quen chê bai người khác . Nếu ta hay nhìn thấy lỗi của người khác ,hay chê bai người khác thì phải biết rằng lúc đó ta đang kiêu mạn.
- Quân tử dùng người cho ở xa để xem lòng trung , cho ở gần để xem lòng kính, sai làm nhiều việc để xem cái tài, hỏi lúc vội vàng để xem cái trí, hẹn cho ngặt ngày để xem cái tín, ủy cho tiền bạc để xem cái nhân, giao cho việc nguy biến để xem cái tiết, cho đánh chén say sưa để xem cử chỉ, cho ở chỗ phiền tạp để xem thần sắc…. Xem người đại khái như vậy, thì họa may mới có thể biết người được.
- Khi con người ta sống chỉ vì mình thì trở thành thừa đối với những người còn lại .
- Trí tuệ của con người trưởng thành trong tĩnh lặng, còn tính cách trưởng thành trong bão táp.
- Có khi chỉ một giây phút bồng bột mà cuộc đời hoàn toàn thay đổi. Tương lai ra sao cũng chỉ là do thái độ của chúng ta trước những việc nhỏ nhất hôm nay.
- Nếu bạn áp đặt suy nghĩ của bạn lên người khác là quyền của bạn, nhưng nếu bạn nghĩ rằng người ta sẽ thành ra cái thứ mà bạn muốn thì thật là ngô nghê, buồn cười!
- Người ta có thể làm việc thiện mà không cần ầm ĩ.
- Không phải cứ làm theo những gì mình muốn thì sẽ sung sướng hả hê thích thú. Trái lại… người ta phải trả giá cho những gì đã làm.
- Phải khiêm tốn để biết rằng mình vẫn có thể sai!
- Không thể “nói chuyện trên trời” khi chưa đứng một cách vững chắc trên đất.
- Mỗi ngày ta cần nghe một bài ca ngắn, đọc một bài thơ hay, xem một bức tranh đẹp và nói những điều tử tế.
- Thế gian thường có người giúp người thì cho là ban ơn, trong lòng kiêu hãnh tự cho mình siêu việt không ai bằng. Thái độ này rất nguy hiểm và thường dẫn đến hậu quả phản diện: giúp người mà không tăng thêm tình cảm mà ngược lại còn làm mất phần tình người đang có.
- Trong cuộc sống không chỉ có 1 cánh cửa hạnh phúc. Khi cánh cửa hạnh phúc này đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra…
Nguồn: Vườn Thiền
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen