Đi đám tang tiễn ông hàng xóm Pfeifer ở nghỉa trang thị trấn về , lòng bồi hồi vướng mắc khuôn mặt buồn và hai đôi mắt thể hiện cảm xúc khác nhau của vợ và con trai người quá cố ,trong đôi mắt người vợ tràn đầy cô đơn ,vô lực như mất đi nơi nương tựa tinh thần giữa cuộc đời ,đôi mắt Marco nhìn dũng cảm , cam tâm cố gắng chịu đựng trong xuốt buổi lể tiễn đưa cha lần cuối vào lòng đất , như nhìn thấu được sự ra đi vĩnh viển là giải thoát đi nổi chịu đựng đau khổ giữa người thân và thể xác người bệnh nằm liệt đả kéo dài hơn 3 năm dài , từ khi phẫu thuật tai nạn biến chứng không hoàn mãn , ngày thang đau thương làm cạn kiệt tinh thần thể xác cả người thân lẩn người bệnh nằm liệt trong nhà dưỡng hộ . người đi đưa đám thật đông , quang cảnh như lời của Linh Mục giản trong nhà nguyện ,chúng ta haỷ dang tay ra tiễn người bệnh đi thanh thản về với Chúa , nơi đó không có đau thương bệnh hoạn , không gian tồn tại là tình yêu thương của Chúa .
Nghe giọng nói đều đều của Linh Mục Klg giảng trong không khí nắng ấm đầu tháng 4 , sự ra đi vĩnh viển vào lòng đất của một người đều như khởi sự một cuộc hành trình mớiđể đến một thế giới khác có chúa và tình thương yêu hạnh phúc đang chờ đợi , chợt nghỉ đến không biết những linh hồn từng chêt oan do bom đạn giao tranh , những cái chết ngả theo thành của các tướng lảnh ngày 30 thang 4 1975 ở VN , bao nhiêu nhân kiệt sinh linh ói khát mòn sức chết gục trong trại cải tạo , những đứa trẻ chết mòn mỏi kiệt sức thiếu dinh dưỡng , bị mất cha mất mẹ trong thời cuộc loạn lạc , hay những người chạy nạn vượt biên bị chết chìm dưới đáy biển , có phải là sau những cái chết oan tiếc đau thương , hồn củng tự khởi sự một cuộc hành trình hạnh phúc đến nơi thiên đường của Chúa hay Phật như LM đang giản trong nhà nguyện không ? chắc khó có ai đó biết hay trả lời được , nhưng có một đều thật tế giống như nhau ai củng thấy , người thân còn lại ở dương trần của những oan hồn rât buồn và đau thương khốn cùng , những nổi buồn hằng trên mắt chắc không có bút mực nào tả hết được , nổi buồn không đơn thuần như mình đả nhìn thấy hay cảm giác được mỏi khi đi tiễn một người quen nào về lòng đất lạnh ở xứ Đức nầy .
Tháng 4 ,trời nóng như mùa hè mưa nắng bất chợt , buổi tối không gian thắm mùi thơm của cỏ mới , bầu trời đêm bao la có bao nhiêu hồn tử sỉ , hồn oan tức tưởi đang trở về tựu lại từng nơi của ngày lâm nạn tiếc nhớ , mùa thanh minh của á đông phản phất trong đêm mưa , nhớ cổ nhân đả từng viết " Thanh Minh Thời Tiết Vũ Phân Phân ,Lộ Thượng Hành Nhân Nhất Đoạn Hồn .." tự hỏi có bao nhiêu mộ phần mùa thanh minh không ai đến viếng ,có bao nhiêu hồn oan chưa bao giờ được người thân cúng tế , Thang 4 là dịp để mỏi người nhắc lại sự kiện lịch sử , đọc lại kể lại những chuyện oan nghiệt mất mát trong quốc biến , thương cảm đến các hồn oan nghiệt ngả ra đi theo vận nước .
Thang 4 là mùa thổn thức của người Việt tỵ nạn xa xứ , tháng bắt đầu có những tâm tư của nhiều nạn nhân nhớ về quá khứ , các trang web bắt đầu đăng những bài chủ đề 30 tháng 4 ,nhắc nhở chuyện mất nước , nhà tan . đi tù ,cướp của ban ngày , Chuyện củ thật khó quên ,và chứng nhân cả đời củng không ai muốn quên . Mỏi bận thứ 4 về , nhắc lại bao nhiêu chuyện tan tác khổ đau xảy ra , Trên bàn cờ chính trường quốc tế ,30 thang 4 chỉ là ngày định mệnh của một tiểu quốc bị cường quốc thí , mặc cho kéo hết vận mệnh người dân sinh sống ở miền nam VN mỏi từng lớp ai ai củng chịu mất mát loạn ly , cho đến bây giờ ,39 năm đả trôi qua , tháng 4 vẩn luôn luôn mang một nổi niềm khắc khoải ,da diếc , tưởng niệm đến những sự kiện xảy ra trong quá khứ với từng người nạn nhân .
Thang 4 củng mang đến một chút năng động cho một số người đồng hương ở Đức , tuy còn sức lao động nhưng xuốt nửa đời người làm thân con tâm không biết nhở tơ , nằm ăn dâu lười biến trên phương tiện an sinh quốc gia giàu có , ,mỏi tháng chờ tiền trợ cấp xả hội chuyển vào công sinh sống , chỉ chờ mỏi độ tháng 4 về , có dịp bắt đầu có tiếng động lao xao bàn tán về cuộc diễn hành biểu tình ngày quốc hận nơi nầy nơi nọ , tổ chức chương trình đêm không ngủ hay cầm cờ đi diễn hành nơi nào bắt mắt giới truyền thông ,qua đến tháng 5 , mội thứ sinh hoạt lại như củ , nằm nhà ngủ cuối tháng lỉnh tiền trợ cấp tiếp tục sống như mấy con xâu , nói chuyện tào lao thật hùng hồ , làm thơ Sát Cộng ,Hờn Vong Quốc thật khoa trương kiểu cách ,chưa bao giờ biết cống hiến một chút tài ,sức cho xả hội đang sinh sống đả cứu mang xuốt hơn 30 mấy năm qua , củng không mang đến thực lực một chút tình thương yêu nào giúp đở cho người thân , bạn bè ,đồng bào nghèo khổ ở cố quốc .
Đả nhiều năm ,tháng 4 không còn phải chỉ để mình hồi tưởng về biến cố xảy ra hay để tưởng nhớ những gì cả nhà hay cả miền nam bị mất mát , tháng 4 là tháng để có dịp đọc thêm nhiều bài mới từ đâu đó ,để biết thêm những sự số 30 tháng 4 việc và người trước đó chưa được biết , ( như đọc biết thêm bài viết về câu chuyện thượng sĩ Nguyễn Ngọc Ánh , đánh giặc và tự kết liễu đời vào ngày 1-5-1975 để đi theo vận nước mới đọc được biết mấy ngày trước ) là tháng để biết mình lại cộng thêm một năm sống ở xứ người , là dịp để nhìn lại và tự hỏi bản thân đả thật sự hoàn nguyện ,đạt được những lời hứa hẹn với cha mẹ trước khi rời xa nhà , vẩn còn sống có ý chí để đạp lên những nổi buồn không thể phôi pha , ,ai không từng một thời khóc cạn nước mắt vì nghịch cảnh ,ai không từng đau khổ bị đài đoạ tinh thần lẩn thể xác vì là dân chiến bại , những đứa trẻ giàu hay nghèo củng phải sớm bơ vơ tập sống làm người . Thang 4 ôn lại những lời dạy dỗ của ba , làm người phải biết hóa đau thương thành sức mạnh , lấy ý chí sống cho thật hay và thật tốt , là cách đền đáp cao siêu nhất với bất cứ mọi vấn đề đả xúc phạm hay tổn thương đến bản thân mình trong nghịch cảnh , khiến cho kẻ một thời muốn dùi dập ta thành tro thành bụi biết thất vọng ngỡ ngàng , phải biết cười tươi đẹp nhất với những kẻ một thuở chà đạp danh nghỉa ,cướp giựt ngang tàn phải hổ thẹn khi đối diện với mình , mấy thập niên bao nhiêu lần tháng 4 đả qua ,không ngờ sau nhiều năm ba mất ,những lời giản dạy ngày nào của ba vẩn còn ứng dụng và hiệu nghiệm mải trong hành trình nhân sinh của mình .
Tháng 4 là tháng đặc biệt nhớ nhà nhớ Cha Mẹ , nhớ thời đại niên thiếu , nhớ mái trường xưa , bạn học củ , nhớ những mùa hè được về cù lao sống thanh tịnh với bà nội ,những vườn cây ăn trái của bà được người làm chăm sóc phong mãn , nhớ cả hai hàng Phượng trồng trước sân trường KT trổ hoa đỏ rực khi trường sắp cho nghỉ hè ,tháng 4 nầy củng như nhiều những tháng 4 trước của từng năm ,mình chưa bao giờ quên vì sao phải sớm rời bỏ cha mẹ quê nhà , đến một nơi toàn người xa lạ để cầu sinh ,cho nên cố gắng kiên cường , sẻ không than gian trách phận đi trên con đường mình dả chọn .
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen