Cơn mưa đầu mùa xuân kéo dài lê thê đến 5 ngày 5 đêm mới chịu ngưng , nắng lên cao khiến cả không gian như đột ngột cởi chiếc áo u ám ra , khoát liền màu xanh và vàng tươi lên khắp mọi nơi , báo hiệu mùa lạnh đang đi xa dần theo nước mưa tạnh , chỉ qua mấy ngày đêm mưa dai dẳng , nắng mới lên đả thấy nơi nơi hoa bắt đầu nở ,những cây ăn trái đâm ra nhiều nụ mới , hàng rào xanh đâm trồi nhiều lá non ,núi trước mặt trở lại màu xanh mướt ,một bầu không khí sạch và xanh chím khắp nơi , mở cửa vườn ra nghe chim hót liền hồi , tiếng người đang đi dạo ngoài đường lộ tỉ tê kể lể , đâu đâu củng có sinh khí trổi dậy sau một mùa đông dài ủ kín . sự chuyển biến của thời tiết khi người ta có thể tự cảm nhận và hưởng ứng được từ đông qua đến xuân , hay từ hạ sang thu từng mùa một đều mang đến mỏi cảm giác hạnh phúc khác nhau , mỏi sắc thái đều mang đến cảm ứng niềm tin trong cuộc sống ,củng là khi tự mình có thể hòa đồng thân tâm vào với thiên nhiên ,cùng lảnh ngộ niềm vui sang mùa của vạn vật có linh tính .
Thật sự xúc động và vui mừng ,sau gần 40 năm khi thời gian trôi qua ,mình có thể làm lại học trò của thầy Đổ -C-Đ một lần nữa , học hỏi về cổ Thơ , Ngạn ngữ và mọi danh từ Hán Việt phân tích đối câu với nhau . Một người thầy dể mến đáng kính ở thập niên 70 của thế kỷ trước , dạy Hoa văn cùng các thầy cô thời thầy bận đi lính , ( không biết thầy có đi lính kiển hay không mà ngày còn nhỏ ở trường , thỉnh thoản thấy thầy mặc bộ đồ lính màu thâm lục rảnh rang đi dạy học Hoa văn cho lớp học ở trường KT mình ), có lẻ nhiều học sinh khác không mấy để ý sự có mặt của thầy , ,nhưng mình mang nhiều kỷ niệm ở tuổi thơ ấu với bản nhạc có mang chữ Đổ họ của thầy nhiều lần qua . mỏi lần thầy giảng song bài còn dư lại ít thời gian trong giờ , hay gọi tên mình lên hát bài Hoa Đỗ Uyên cho cả lớp và thầy nghe ,bài hát nầy cả nhà anh em ai củng thuộc lòng vì là bài hát ruột của mẹ mỏi khi ru con ,chắc các bà vú nuôi phụ con cho mẹ củng thuộc lòng theo , Sau nầy ra sống ở nước ngoài ,khi hai cháu Mary và Janna còn là baby ,anh hai ở Paris mỏi lần bồng con lên , củng hát bài Hoa Đổ Uyên cho hai cháu nghe . Thời học sinh hát cho thầy và cả lớp cùng nghe được nhiều lần , đến khi lên lớp rồi thì không thấy thầy đâu nửa , rồi nghe bạn gái K-N kể thầy cưới chị hai của bạn học cùng lớp là chị TLan của LSC làm vợ ,sau nước mất trường củng bị mất ,nhiều bạn học người quen lần lượt tìm đường vượt biên ra nước ngoài ,đa số bạn học , thầy cô ai củng đi Mỹ ,Úc ,Canada ,chỉ có chị em mình và bạn N trên đường vượt biển được tàu Đức vớt , theo diện con mồ côi không có thân nhân nước ngoài ,phải theo luật tàu vớt qua Đức định cư , nhận nơi đây làm quê hương thứ hai ,một thoáng nhìn lại thời gian đả 33 năm trôi qua , Hai tuần trước được bạn học LSC gởi bài của thầy giảng về Hán tự trong thơ văn cho đọc ,nhìn Clips thầy ngồi viết thư pháp cho buổi tiệc Tết của trường xưa tổ chức tại US tiểu bang Taxas , tuy khuôn mặt có thắm nhiều phong sương ,nhưng vẩn nhìn ra được thầy , tuy già đi giọng nói thầy vẩn từ tốn ,nhân từ .thầy viết thư pháp Hao lẩn Việt Ngữ , nét chữ sắc bén , mới thấy được qua thời gian , Thầy Đổ ở xứ người ngoài việc đi làm lo cho gia đình đầy đủ ,còn duy trì tinh thần làm thầy như ngày củ của gần 40 năm trước , giảng dạy thiện nguyện thơ văn Hán tự thành Việt ngử trên internet , cho hậu bối ai mong muốn học hỏi tìm hiểu cổ thơ , câu đối trong hoàn cảnh không có phương tiện đến được trường học , ở nhà học theo lời giản bài thầy viết , khi thế giới phương tây mỏi giờ mỏi phut là tiền bạc ,thầy lại đang làm một chuyện duy trì văn hóa , đap ứng sở thích nghệ thuật của muôn người mong được tìm hiểu một cách bất dụ lợi .thầy thật sự là người thầy khả kính và khả quý , một ngọn đèn sáng trong đám học trò xưa và nay .
Trưa nay nắng thật cao thật đẹp , vợ chồng ăn cơm trưa buổi đầu tiên của năm 2013 ngoài vườn , nhìn lên hàng nho thấy cây đả lộ ra nhiều nụ nhỏ ,chồng nói thứ ba nầy sẻ cắt cành cho cây xum xê mạnh khỏe . sau cơm trưa ngồi lại một mình phơi nắng , ăn kem đậu đỏ , nghe tiếng chim hót từng đàn nối tiếp nhau như có nhạc công đang thỏi sáo , húyt gió ,chợt nhớ đến bản nhạc " Vết thù trên lưng ngựa hoan " có một đoạn được Evis Phương huýt gió thay dàng nhạc nghe thật tuyệt , nghỉ đến tình đời , tình người , mỏi một cuộc đời hình như ai củng đang dẫm trên con đường như bản nhạc tựa đề " Nổi đau muộn màng " đả diễn tả , ai củng có qua một thời rất hạnh phúc để thương ,để nhớ , ai củng phải trải qua một khoản thời gian mang đầy đau thương buồn khổ tủi nhục , phải bước qua từng bước nhờ thời gian , nhờ thiên thời địa lợi , đến một lúc khi mọi cảm giác vui buồn yêu thương hờn ghét đều được lắng động lại tận cùng thật xâu , như bị thời gian vùi xâu vào một nơi không còn ảnh hưởng được đến tinh thần trong cuộc sống hằng ngày , không biết có phải gọi là chay đá như Dung luôn từng nói với mình , hay như những lời đẹp đẻ trong văn tự , Tỉnh Lặng ,mọi thứ vỉ vãng xa lắm rồi , không tìm trở lại được nửa , cuộc sống vẩn đang phải tiếp tục , Nhật Nguyệt củng không thay đổi được vị trí bao giờ ,nghỉ đến những bài giảng của thầy Đổ từ bạn SC chuyển đến ,ai củng nên tự biết mình đang đứng ở vị trí nào và cố gắng làm tốt cho vai diển của vị trí mình trên sân khấu đời người ,đến khi hạ màn để lại được niềm thương nhớ ,kính trọng và ưu ái cho khán giả đời sau lấy làm mô phạm đời nối tiếp đời , củng giống như ba đả nói và dạy qua , " không hoan phí đi một lần ở nhân gian làm người " .
Tháng 4 lại đến ,tháng của người Đức cho là tháng ba chợn , thời tiết thất thường ,dù trời bây giờ có nắng đến 25 độ rồi củng không ai dám mang cây xanh ươm sẵn trong nhà cho ra vườn trồng , vì có lúc trở trời đêm xuống còn 0 độ ,cây sẻ bị đông chết . Tháng 4 củng từng mang rất nhiều tai ương cho người dân nước Đức thời đệ nhị thế chiến ,nhiều thành phố bị bom nổ thành bình địa ,nhưng không có ai nhớ đến tháng 4 nặng trủi hay phấn chấn như người Việt ở trong nước hay ngoài nước , ở xứ tự do người ta bắt đầu lên nhiều bài viết kỷ niệm buồn và cho những tựa rất u ám ,tháng 4 đen ,ngày quốc hận ,mùa tưởng niệm đau thương ,ngược lại ở trong nước VN người ta đăng những thể loại mừng thống nhất đất nước ,ngày chiến thắng , hay đại thắng mùa xuân v...v., miền nam VN bị mất gần 38 năm , chưa thấy ai gọi tháng 4 là tháng Kiên Cường như ba đả từng dạy con , 30 tháng 4 năm 75 , là ngày khiến cả miền nam nhà nhà bị lụy vào khổ ải , nạn nhân của một chế độ khiến người và súc sinh ai củng muốn chạy chốn nếu hoàn cảnh cho phép , nhiều gia đình người có thân nhân tử nạn , chết dần trong tù đài ,gia tài sản nghiệp bị mất trắng , bao nhiêu cảnh khổ ải không có giấy mực nào tả hết ra được ,đến con vua còn trôi dạt đi bán ở chợ trời , nổi tang thương của người bại cuộc phải trả bao nhiêu nước mắt và máu cho sự thay đổi chế độ và quyền lực khi một quốc gia bị sụp đổ .
Mình luôn mang tâm trạng biết ơn để sống , mỏi ngày đều cầu nguyện , mỏi ngày đều cảm ơn ,tuy tháng 4 củng mang tai ươn đến với cha mẹ cả nhà ,5 năm sau những đứa con của ba chưa trưởng thành củng phải theo gót người ta vượt trùng dương giong bảo đi tìm tự do với tương lai , trải nghiệm cuộc đời qua thời gian ly loạn thật khổ sở , bơ vơ ngu khờ ,nhưng lời hứa ngày ra khỏi nhà , xa quê hương người thân , bây giờ nhiều người đả làm được rạng danh ở xứ người , rất nhiều người cùng lớp trẻ như mình ngày ra đi ai ai củng hứa với lòng ,với cha mẹ sẻ sống kiên cường tạo dựng lại mọi thứ đả mất mát , kể cả lòng tự trọng đả bị dùi dập , tổn thương , Qua thời gian ,người ta học và đạt được một cảnh giới sống trong sự biết ơn thời gian và cảm kích mọi chuyện xảy ra cho mình , dù là chuyện xấu nhất . Cảm kích kẻ thù đả tổn thương mình , nó vô tình đả dạy hay mình rèn luyện tâm trí thay cho thầy cô dạy bảo , Cảm kích kẻ đạp mình ngả ngựa , nó vô tình cường hóa thêm năng lực cho mình trong cuộc sống , cảm kích kẻ đả lừa gạt mọi người ,nó khiến người ta nhìn thấu được sự việc và tăng phần trí tuệ , cảm kích kẻ đả chà đạp người ta , nó dạy cho mình học biết nhẫn nhịn , lùi một bước nơi khác vẩn còn là trời cao biển rộng ,cảm kích mọi sự duyên khởi duyên tựu ở chúng sinh ,vì sự tồn tại của chữ duyên nên tạo ra được một cuộc sống phong phú và nhiều sắc thái trong thế gian nầy , không dám nói câu nầy cho ai biết ,ta củng cảm kích luôn ngày 30 tháng tư của năm 75 ,nó khiến mình từ một đứa trẻ vô tư đang ăn no mặc đẹp ,mỏi ngày vui đùa với bạn bè và sách vở ,đồ chơi , bổng một thoáng đả hiểu được sự khổ tâm và nghịch cảnh của cha mẹ đang mang , biết chia sẻ tinh thần bằng sự kiên cường ,nhận nại và ý chí với cha mẹ , dù lúc thiếu thời chưa từng có lòng tham công danh lợi lộc , nhưng thời gian sống tha hương ,những lời hưa với ba ngày xa nhà nay đả làm được , mọi việc đều tiến triển như ý muốn và ý chí ,không có gì để cảm thấy đen tối ,tiếc nuối ,đau buồn hay hận chi cci hết , chỉ có tâm trạng biết ơn , tiếp tục kiên cường ,tiếp tục duy trì ý chí cho hiện tại và tương lai trong xả hội người sinh sống .
Trong hoàn cảnh tự do , người ta chứng minh được con người dể hơn trong hoàn cảnh bất tự chủ phải sống trong nước , ta thương những người không được mai mắn như mình ra sinh sống ở nước ngoài được ,vẩn kiên cường duy trì cuộc sống có ý chí và làm những việc có ích lợi cho xả hội dù bị gò bó đủ mặt ,ta kính trọng những người có lòng luôn nhắc nhở chuyện bất hạnh của nhiều người bị nạn ngày 30 tháng 4 ,để hậu bối lấy làm lịch sự tôn trọng người đả một thời oanh liệt trung với nước ,chết với thành , Xả hội nầy củng rất chán bỏ những kẻ qua đây không lo công ăn việc làm chính đáng , tự nuối lấy thân ,xuốt năm làm biến lảnh trợ cấp xả hội , làm thơ chống cộng ,hô hào tháng 4 ngày quốc hận ,quốc tang ,tháng 4 đen , thật tế cuộc sống và tinh thần của bản thân họ còn đen hơn mực , sống không có tự trọng , tự quý lấy thời gian được mai mắn có thiên thời địa lợi được phát triển không giới hạn , mai mắn hơn cả bao nhiêu triệu người không có được cơ mai nầy .