Freitag, 9. September 2016

9-9-2016 Kể Chuyện Mùa Thu .

 








              Đả giữa Thu rồi  ,thời tiết vẩn còn nóng bức như  trời Hạ ,mỏi ngaỳ đón nắng 29, 30 .31  độ , mồ hôi đầm đìa mỏi khi làm chut việc , buổi tối tưới  các bệ cây hoa trái có thể  nghe được  tiếng của đất hút nước , còn 5 ngày nửa    đến lể Trung Thu , nhân dịp tiệm chị Thủy bánh bánh Trung Thu sớm , mình đả mua 2 lần  cúng các bàn thờ từ trên xuống dưới lầu 2 lần , thích mua sớm để cả tháng 8 dương lịch mỏi buổi sáng cầu nguyện , nhìn thấy bàn thờ có bánh trái , cảm giác được ngày ngày là  lể  , củng ngày ngày cảm thấy ấm cúng , tâm tư như những ngày thơ ấu  sống trong nhà cha mẹ , gần ngày lể nhà lúc nào củng có đủ thứ bánh  lể của người quen biếu tặng cha mẹ ,  có gia đình ông Dủ có thông lệ mỏi năm mang đến tặng cho ba  loại bánh in  nhân đậu xanh sầu riêng đặc biệt giầy  và to bằng cái măm  dỉa trưng hoa  quả .mùi vị của bánh đặc biệt ngon hơn các loại bánh  bán ở chợ , chuyện như mới đây thôi , ba và ông  Dủ đả rời khỏi thế gian nầy nhiều năm lắm rồi . còn lại  là nhiều kỷ niệm đẹp trong tâm trí  người thân thuộc trong gia đình và  các con .

                        

       Được sinh  ra  làm con  lớn lên trong gia đình cha mẹ là một đại phúc đức  ân huệ   của Trời Ban , chưa một lần nào cha mẹ để  anh chị em ai bị đối khát  ,  được thấy mặt những người có tiếng tâm, có khí phách  trong xả hội trước thời 1975 , mỏi  khi lể lộc hay năm mới , trên lầu tư dưới bàn thờ tổ có chiếc bàn tròn to để đầy mỏi thứ hoa quả bánh trái  và đồ ăn măn  chuẩn bị cúng ông bà , khiến ai nhìn thấy củng vui , phòng thờ ông bà còn  là nơi tập hợp cả nhà để hưởng niềm vui thiên luân lạc  , thụ điều gia  giáo , mỏi một dịp lể các con được có dịp  học theo cha mẹ nghi thức cúng tổ tiên  ,  nhận thức mỏi năm  thêm nhiều  đều hay của cung cách  làm người , đặc biệt được hưởng  nhiều niềm vui khẩu phúc , thỏa mãn tinh thần tuổi thơ nhiều hạnh phúc , khi mai mắn được sinh trưởng trong gia đình khá giả . Cho đến bây giờ , mình vẩn thích giữ thói quen  của cha mẹ giành cho các con khi còn sống chung một nhà , ngày lể lộc có phương tiện thời gian mua sắm , bàn thờ trên lầu dưới lầu  lúc nào củng đủ thứ  bánh trái , có dịp bạn bè người quen  hay người thân đến thăm  , mỏi buổi cơm trên bàn ăn luôn  đầy đủ nhiều thứ đồ ăn ngon , giử quan niệm như cha mẹ ngày xưa hay làm ,  rồi thời gian có qua đi , kỷ niệm vui  đẹp sẻ giữ được mải trong tâm trí mọi người trong cuộc  vui , thật  mai mắn  là trời cho mình có người bạn đời tuy không thích ăn vặt , nhưng  bẩm  sinh  có tính tình hiếu khách hiền hòa ,  mỏi lần  có lể hay có khách đến nhà  , chồng vợ đều một lòng hăng máu đón  tiếp , hăng hái phung phí đồ ăn . phí phí thời gian của cải ,giữ lại kỷ niệm đẹp cho ngày sau trong tâm trí mỏi khi hồi tưởng .

           




       Thích mua nhiều bánh Trung Thu để cúng và ăn ,còn có một bí mật vướn mắc trong lòng hơn 38 năm ít ai biết đến ,   ngày  đó không biết nghỉ  đến chuyện chu toàn , khi bạn Nhung đang còn là bạn gái của Tứ caca Trần Nhất Bình , trước Trung Thu 2 ngày ,tứ ca  mời hai đứa buổi tối đến nhà  trọ của 3 anh em tứ ca ở đường Nguyễn  An Ninh ăn bánh uốn trà , nói ba của tứ ca vừa mới từ PH mang lên 1 hợp bánh Trung Thu loại  ngon nhân hạt sen pha sầu riêng cho anh em ngày rằm có bánh cúng và ăn ,  buổi tối đó không biết tại sao thiếu suy nghỉ , 2  chị em Trần Mỹ Lan Mỹ Huệ em của tứ ca đều  đi học  Anh  văn lớp tối trong hội Việt Mỹ chưa về  , mình và Nhung  , tư ca  vui vẻ ăn hết cả hợp bánh 4 cái , không chừa cho 2 em gái của tứ ca cái nào hết , 3 đứa nói chuyện tầm  phào đến khi Mỹ Huệ về đến nhà thấy hợp bánh  không  trên bàn  ,  Mỹ Huệ la lên là mét pá cho côi ,  bánh mới mang lên chưa cúng  hia lấy cho người ta ăn hết  trên  ,sau đó  Mỹ Huệ chạy lên gác khóc  ,   bạn N và mình ngại quá cáo từ lấy xe đạp  ra về ,nhà củng có bánh sẵn mà mình không biết xin ba má cho mình mang  tới đền bù cho 2 chị em họ  , để hôm sau em Trinh đi học  về , mét với cả nhà là Mỹ Huệ vào lớp mắng vốn em , nói  chị mầy và bạn tham ăn  quá ,ăn hết bánh của ba tao mang từ PH lên cho anh em tao cúng .



      Trong tổ trồng Bạc Hà ,  tuy cụt mịch không biết ăn nói như tam ca là Trần Văn Đông hay con trai ông Nam Quang là Hia Uy  , Tứ ca lại  là người rộng rải , hiền lành , thường nghe tam ca nói với mình , tứ ca hay rủ tam ca đi uốn cà phê bao trả tiền những buổi tối  . khi nghe mình nói cây bút bom  mực của bạn N bị rơi mất khi chạy   qua cầu CR , hôm sau Tứ ca đả mua cây bút mới   tốt hơn , còn khắc thêm  tên N trên thân cây bút   , trước mặt mình làm thin đưa cho Nhung , hồi đó mình còn quỷ quái  phân bì  tại sao mình không có quà , khắc tên N trên  cây viết bộ sợ mình giành hả ,  tứ ca  cười cười nói  mầy con nhà  giàu , muốn mua bao nhiêu cây không được  .   Sau nầy khi N quay đầu  với tứ ca  để tiến  gần lại với hia Uy , 3 người đồng Họ đồng môn là mình ,tam ca và tứ ca đều buồn khổ như nhau , đau long như nhau . Mải đến bây giờ , nét mặt cười khổ sở và câu nói  “ Ai bảo mình nghèo hơn người ta “ để tự true mình của tư ca vẩn ghi  mải trong trí nhớ mình , dù tứ ca đả lìa khỏi dương trần mười mấy năm rồi .

      Tứ ca  là người tốt bụng , sau khi vượt biên trước , qua đến  Mỹ sinh sống ,vẩn nhờ ba của tứ ca ở PH mang địa chỉ đang cư ngụ ở Mỹ  đến cho nhà mình ở tp  ,căn dặn hể có đi ra được  ngoài thì điện tính cho tứ ca biết để giúp đở lẩn nhau , Sau khi được tàu Cap Anamur vớt vào Singapore , được bac sỉ Andy phục  vụ thiện nguyện trên tàu Cap trong ngày rảnh  hướng dẫn ngồi xe bus ra phố , đánh điện tính  về báo tin  bình an cho  cha mẹ đở lo  , mình còn nhờ ông đánh luôn 1 cái qua Chicago cho tứ ca nói 2 chị  em và bạn N đều đang ở trại tỵ nạn Singapore ,  chờ thủ tục khám sức khỏe 3 tháng sau sẻ qua Đức định cư , chiều tối hôm sau đang ăn cơm , có tiếng loa phóng thanh lớn tiếng trên văn phòng gọi tên 2 chị em lên văn phòng chờ nghe điện thoại  ở Mỹ gọi qua , bỏ cơm ăn  giữa chừng ,3 đứa lên văn phòng chờ  chỉ 15 phút là có  điện thoại của tứ ca gọi cho  , bảo đọc tên khai sinh , ngày tháng ,năm sinh  của 2 chị em để tứ ca nhờ người làm bảo trợ lo cho qua Mỹ sớm , mình nói có Nhung đi cùng nửa , đang ngồi kế bên nè , tứ ca tự nhiên nạt  lớn tiếng ,” kệ nó ,sao nó không đi làm dâu nhà  giàu đi …” mình đọc luôn ngày tháng năm sinh của bạn N , hy vọng tứ ca nghỉ tình  củ , sẻ lo hết cho 3 đứa  đi một lượt ,tứ ca nhằn mình là mầy lúc nào củng chỉ biết lo  cho người ta , có ai nghỉ cho mầy cái gì  chưa  , chuyến nầy 2 đứa  bây nhất định phải đi qua hia ,hia lo hết cho  . sau  2 tuần ,nhận thư bảo đảm  trên văn phòng ,  có giấy bảo lảnh đoàn tụ dạng anh em chú bác ,có người Mỹ bảo trợ của tứ caca gởi cho ,không có tên Nhung trong đó ,mình chưng hửng , thời gian hoạn nạn với sống biển đối khát có nhau vừa mới qua đi , bây giờ không đành xa bạn , để N theo diện tàu vớt qua Tây Đức một mình ,nhìn mặt N đen như người chết ngộp sau  khi đọc trong giấy bảo lảnh không có tên bạn ,mình đứng ở ngoài sân văn phòng rất lâu ,không vui , trong khoản khắc nói với N là sẻ viết thư trả lời tứ ca ,nếu không làm  giấy lo cho N luôn thì cả 3 đi Tây Đức một lượt .


                      

 
     Tứ ca trả lời thư rất gọn ,nói là sẻ nhờ bạn Khánh bạn của tứ ca làm giấy bảo lảnh N ,ngày còn ở TP Khánh củng biết N , còn 2 chị em  phải đi theo diện bảo lảnh của tứ ca , qua Mỹ để đi học lại  tiếp v…v. chờ cả tháng không thấy giấy của anh Khánh đâu hết ,sau nghe nói Khánh  phải lảnh chị và em  ruột gì gì đó ,nên không thể làm cho bạn N , mình suy nghỉ  ký ,tự quyết định bỏ giấy bảo lảnh của tứ ca , theo diện ưu tiên tàu vớt  ,cùng với bạn N qua Đức định cư , thật không ngờ người tính không bằng trời tính ,3 người chỉ  được đi chung một chuyến bay từ Singapore qua đến phi trường Frankfurt của Đức ,  thông dịch viên hử thệ ra tận phi trường  đón , đọc tên phân thành từ nhóm nhỏ cắt ra , theo từng toán người  trung kẻ bay tiếp ra bắc sinh sống , mỏi người một nơi sinh sống lập nghiệp cho đến ngày hôm nay .
    Chuyện đả qua đi 36 năm rồi , có dịp  nghỉ lại trong lòng vẩn  luôn cảm thấy khó chịu  đả phụ long tốt tứ caca , thửa ấy không biết ăn nói chu toàn , không biết năng nỉ  phân trần , thường tự an ủi cho là mình  không có duyên phận để sống ở nước văn minh  đại cường quốc  thế giới , nhưng củng không hối hận đả qua Tây Đức định cư , dù sao ,đây là đất nước đả  có những con người Thánh Thiện , cứu mạng sống của mình trong lúc nguy nan , khi ở  xứ sở  mình ,người và người  cùng một màu da , có họ hàng với nhau ,lại cướp của , giành giựt đàn áp ,tổn thương nhau không  nương tay . được sống và học làm người trong đất nước thanh bình tự do trù phú ,củng là một kiếp người quá mai mắn và hưởng đại phúc  đức của cha mẹ để lại rồi ,không có  gì để ân hận cả .

                     



    Mỏi năm mùa thu đến ,  mình  luôn đặc biệt mua nhiều bánh ,ăn nhiều  chất ngọt dù biết có nguy hiểm sứ  khỏe   , không phải như ông chủ  tiệm Asia  chồng Phương mỏi lần tính tiền  mỏi lần trêu    thích  ăn  quà như còn  con gái , Bánh Trung Thu mắc lắm , nhưng trong đó chứa nhiều ý nghỉa cuộc đời , chứa cả tâm tình một thời niên thiếu được sống  hạnh phúc  đầy đủ trong căn nhà cha mẹ , còn có  những trắc ẩn xâu kín đến giờ vẩn  chưa nguôi của một thửa hồn hoa mới     , đến bây giờ vẩn chưa  bù đắp  được  .

                       


Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen