Mittwoch, 20. April 2016

20 -4-2016 Linh Tinh Chuyện Vui Buồn Tháng 4 -2016

                                       

              Đầu tháng 4 ,được tin em đả khỏe dần , trở lại công ty làm việc như củ  , mỏi  tuần đến sở làm  2 ngày và làm việc tại nhà 3 ngày , mình rất vui , ca phẫu thuật của em thành công  mỹ mãn ,  không ai biết trong tương lai còn có  biển chuyển gì nửa không , ít nhất  hiện tại mọi  nổi lo  lắng đều tan biến, người người nhẹ nhàng ,mỏi sáng đọc lời cầu nguyện không  còn cảm giác bức súc  ,nặng nề trong tinh thần .

 

       Đọc  bao nhiêu lời  tịnh tâm , tập  bao nhiêu khí công thể dục củng không thể bình tâm được moĩ ngày  khi người thân bị  bệnh , thời gian 1 tháng dài như vô tận , mừng cho em đang  từ từ khôi phục sức khỏe , mai mắn được sống ở thế giới văn minh , y học tân tiến  , mọi bệnh lý hầu như không có ngỏ cụt . Đến như anh Châu bị  ung thư phổi thở khó khăn , lắm lúc  bị nghẹt thở , củng  được bác sỉ cắt ,mổ ,hóa trị ,xạ trị  kéo dài gần 1 năm nay , vẩn còn    cơ hội khỏe mạnh trở lại ,khi anh trai của em dâu ỡ VN củng mang bệnh  như anh Châu , đầu năm   được phát hiện báo tin mấy chị em biết  , chưa đầy ba tháng  mọi người phải nhận tin buồn anh  giả biết cõi trần hôm thứ bảy tuần trước  .

                                         

     Đời người vô thường , đối với mình hạnh phúc thật tế  là mỏi  ngày người nhà người thân quen ai ai củng bình an vui vẻ , mỏi ngày khỏe mạnh là đại phúc , mỏi ngày được ăn ngon ngủ ngon là phúc hậu vô biên , nên cầu nguyện cho người người luôn cả mình mỏi ngày đều sống tinh thần tốt đẹp  với bản thân và công việc ,mặc kệ bạn bè  hay người quen đang nghỉ  mình đang sống với chồng trong tình cảnh gì  .

 

     Đầu tháng 4 ,  có ông bạn thân vợ chồng ông bà Fenkel là khách thường trực mỏi đầu tháng đến ăn Buffer ,trước khi về nói với mình là ba em rể Thomas bệnh  ,xem tình hình không  được tốt lắm ..v..v, mình nói từ dạo vợ chồng em gái dọn xuống núi ở ,không có qua lại với  ba má em rể ,họ củng không có qua ăn nhà hàng nửa ,  chuyện riêng của  gia đình em rể ,mình không muốn tạo  thêm bất cứ việc gì có đề tài , để người trong hay ngoài cuộc bàn tán , người  ta nói Im Lặng Là Vàng . Ông nói tao thấy  ông Clemens bệnh không nhẹ đâu  , mình để ý củng thấy ,chị lớn em rể ngày nào củng tới nhà cha mẹ ,đậu trước con dường đối diện nhà hàng  , nhưng em rể vẩn  còn lien lạc với  2 người chú cả nhà củng ở đây ,có việc gì thì chú sẻ nói cho cháu nghe , mình nói thẳng với ông ấy là dù em tui có phải hay phấy ,tui vẩn ở bên tuyến đường của em mình , không thể nào khác hơn được vì ở Đức chỉ có 2 chị em ,  nên im lặng  cho qua chuyện .

                        

    Tháng 4 , các mạnng bắt đầu có nhiều loạt bài  đăng về  chuyện quốc hận ,quốc  tang ,quốc biến 30 tháng 4  ,đăng những bài có chung ngày giỗ tập thể hay rải rác của các anh hùng tuẫn tiết vào giờ   cuối cùng  miền nam  sụp đổ , nghỉ đến những người thân  xác đã chết đi 41 năm , tên  tuổi cấp bậc vỉnh viển bất tử đi  vào long người  theo thời gian ,những người mai mắn trốn khỏi được CS ra nước ngoài  sinh sống, nhiều người đả thành công với mọi ngành nghề cống hiến trong xả hội  tha nhân , nhiều người đả làm được thực hiện  lời dạy của  cổ nhân  sống thật tốt đẹp ,  cười thật tươi  như một cử chỉ đáp lể với kẻ thù ,quá khứ   từng muốn chà đạp tương lai và  sinh mạng người đối lập bị thất trận , bây giờ phải cuối đầu ngưởn mộ  lại kẻ thất trân   , thất vọng với bản thân  , những người trốn chạy hôm qua bây giờ quay lại làm việc đại nghỉa , giúp  đồng đội củ bị chế độ hà hiếp , xả hội bỏ rơi , vào những mùa lể có được phần nào an  ủi tình thương ,vật chất  nơi quê nhà khổ nạn. Mình cảm thấy có ngồi viết cả trăm ngàn  bài thơ hận , chưởi  , múa vỏ mồn , củng không bằng một cử chỉ thật  tế như  trên hay Giòng Chua Cứu Thế đả làm cho các ông  thương phế binh .

 

           Tháng 4  bạn gái thân thời niên thiếu , đả 36 năm trường sống cách  xa kẻ bắc người trung  , thỉnh thoản cả nhà bạn xuống nhà mình  ở,    khi mình theo chồng qua Đan Mạch thăm ba má chồng củng ghé thăm nhà  bạn 1,2 tiếng đồng hồ ,  rồi quay về khách sạn đặc trước trên mạng tại tp bạn sinh sống ngủ đêm , vì không muốn ở nhà bạn , mỏi năm 2 nhà đều gởi thiệp giáng sinh chúc phúc nhau để giữ mối tình cùng quê , cùng trường , cùng dân tộc , có một thời niên thiếu cùng nhau yêu thích qua 1 người con trai rất hào phóng ,chịu cực  , 3 năm trước bạn từ đâu hay tin  mình có vấn đề  trong gia đình , lể giáng sinh năm 2013  thay vì như thường năm bạn gởi thiệp hình lể lộc chúc phúc , bạn tìm đâu ra bức ảnh con chim ngậm cành hoa đang bay gởi cho mình , đằng sau bức ảnh bạn hỏi lung tung chuyện  nầy chuyện nọ , thời gian đó mình củng  phải mỏi ngày nhân mấy cái Email của mấy người mang tên Điệp  nầy Điệp kia gởi đến bằng mọi thể loại văn , phải im lặng chịu đựng sau mười mấy tháng không trả lời mới từ từ lắng động , cuối  tháng trước bạn gọi điện thoại đến nhà nhắn tin , trong tình trạng em trai sắp lên bàn phẫu thuật , mình không có hứng  thú trả lời  , hôm qua  đang chơi rượt bắt với cháu ngoại ,  bạn lại gọi điện đến , hỏi mình vợ chồng có sao không , sao gọi điện không thấy trả lời lo quá , mình nói cho qua chuyện là củng bận  công việc nhiều ,có cháu rồi thời gian rảnh giành hết chơi với  cháu , bạn hỏi anh Điệp vẩn ở với mầy  hả  ,  Ừ ,tao ở với ông ấy từ hồi qua Đức đến giờ  đó  , không biết bạn muốn hỏi chuyện gì , muốn biết thêm chuyện gì , mình nói tiếp là bận lắm ,( thật sự là đang dang cở cuộc chơi  với cháu Mila ) sống cảnh miền  quê tuốt trên  núi , ngày nào củng bình yên  giống nhau , sáng đón mặt trời mộc  trước cửa nhà , chiều đưa mặt trời lặng sau nhà  , tao mai mắn một chút là ẩn cư trên núi mà mỏi ngày vẩn kiếm được tiền . những chuyện không  côi là quan trọng tao bỏ qua một  bên cả , không cần thiết phải để ý làm gì , bạn mất hứng vì biết tính của mình từ lúc nhỏ  , nên không dám hỏi tiếp .

                      

           Hai năm nay , bạn gởi thiệp viết tên dưới tấm  thiệp đều lấy  lại họ của ba bạn , khác hơn trước kia là viết  họ của chồng  , mình chưa từng thắc mắt hay hỏi  vì sao bạn thay đổi kỳ lạ vậy , củng chưa  từng hỏi qua  bạn vì sao ngày xưa  ở VN , bạn nói riêng than khổ với mình  , nhất định phải lấy người con trai mình yêu thích hết lòng  làm chồng , khiến mình phải khổ đến mức  như con rùa rút đầu vào mu khóc  trên vườn bông  lầu tư nhà cha mẹ , bạn nói bạn muốn giúp gia đình thay đổi hoàn cảnh, vì ba bạn  là lính cải tạo về  , gia đình ỡ nhờ nhà chú Út  rất khổ sỡ , sau chuyến đi thất bại lần đầu mình trở về  tính lại chuyến kế tiếp , tự nhiên bạn lại  đổi  hướng nhất quyết  theo đuổi chuyến  đi vượt biên lần thứ 2 của chị em mình , bỏ lại người con trai mình quý mến bạn  muốn lấy làm chồng , ngày ấy và  bây giờ mình luôn nghỉ nếu người ta muốn nói cho mình biết  lý do thì  sớm muộn trước sau củng sẻ  nói  , hỏi làm gì cho khó chịu đôi bên , ( thật buồn lắm lúc sao nầy mình kể chuyện thành tích sáng rạng của mấy sư huynh kể cả người con trai chúng mình cùng yêu thích qua lúc  nhỏ ,bạn làm  ngơ như quên hết tên họ rồi  , còn hỏi ngược lại  là mình đang nói người nào chứ  !!! )  .

                       

            3 năm trước thiệp hình con chim cắn cành hoa thay thiệp Giáng Sinh bạn gởi đả làm tổn thương tình bạn còn xót lại của 2 đứa  mình , bây giờ bạn liên tục muốn hỏi thêm chuyện riêng của gia đình mình ra để làm gì , muốn mình tự  thú nhận là ừ  gia đình tao bị người ta phá đó , mỏi ngày sống trong cảnh bình an tỉnh lặng chờ chồng bỏ  đó , có 2 con quỷ già thúi nát hơn 6 năm nay triền miên mơ làm người tình ảo của chồng tao  trên website của KQVNCH  , còn viết Email hò hẹn  bị tao đọc được là chúng mình sẻ nắm tay nhau sống hết cuộc  đời còn lại nghe anh nửa đó , bạn muốn nghe mình nói như vậy lắm phải không , nghe rồi trong lòng bạn sẻ cảm thấy sướng lắm sao ?  kế tiếp nửa bạn sẻ nói gì hay cho ý kiến gì  ……,Thời gian  khi trưởng thành ở Đức , mình đả  hiểu ra được nếu bạn có thật tình thương bạn như mình  đả từng thương mọi người bạn  của mình  , thì bạn đả không nói chuyện trắng trợn than khổ với mình là phải lấy cho bằng được người con trai mình vô cùng mến thương , khi cả hai có cùng một hoàn cảnh như nhau khiến mình mang hết tấm lòng ra  đối đãi kể  cả với bạn ,  bạn  ấy là con nhà giàu cha mẹ  có công ty xuất khẩu đông lạnh ,  sau 75 vẩn được tiếp tục sản  xuất ra nước ngoài , nhưng cha  bạn ấy bắt  anh đơn độc  đi tập  sống ở vùng Kinh tế mới với những người khai hoang , mình  bị ba  cho đi theo Hồng thập tự sinh hoạt  , mỏi cuối tuần phải sinh hoạt triền mien không được đi chơi  như những thiếu niên nam nữ khác  ra phố ăn hàng , mỏi khi bị  ghép tên đi phát quà mùng chiếu ở các vùng nông thôn không có điện , mình phải  theo sát  chị Thiệt là trưởng đoàn và anh Phú Hùng  ,ngủ cạnh chị ở các liều lớn nghe gió đêm thổi không chợp mắt được , nửa đêm phải đi tiểu bậy gần  liều cho  đở sợ  ,nghỉ  đến cảnh  người con trai mình quen biết qua cha mẹ củng đang  khổ sỡ hằng đêm không có điện và phố chợ ăn hang như mình ,nên mỏi lần 5 đứa hợp mặt , mình thân mật  hết lòng với nhau ,  bạn nói riêng ý định của bạn để  muốn mình lùi ra ,tránh xa bạn ấy để một mình bạn co nhiều thời gian với anh hơn ,thay vì cả đám 5 đứa quấn quit nhau phá như quỷ  ,mà  bạn lúc đó là bạn gái của tứ caca .

 

        Lần đầu năm 1986  bạn cùng chồng và các em bạn đến thăm nhà mình ở tp Lptheim , bạn nói mình gan quá  , lấy chồng cưu KQ VNCH ,  họ có quá khứ , không phải là người đơn giản đâu  , Bạn củng biết  chuyến vượt biên của  chúng mình ngày đó toàn các ông cưu sĩ quan phụ trách  láy tàu , khách đa số người Hoa , trên đường ra khơi nửa đêm tàu bị  mắc cồn  cạn , không di chuyển tiếp được  ,  có ông cựu KQ là anh Vũ Tiến  Công kêu gọi thanh niên hãy nhẩy xuống sông đẩy  tàu ra khỏi chỗ kẹt cồn  , nếu không đi khỏi để trời sang không kịp ra khơi thì bị bắp hết cả lũ vào tù  , nhiều ngồi ngúm dưới hầm không dám nhúc nhít , trong đó củng có kẻ sau nầy làm chồng bạn , chỉ có một số ít đàn ông người Việt  trung niên thanh niên họ chịu xuống  đẩy , rồi ông Công lên tài  la thêm 1 lần nữa vì sức người còn thiếu ,mình đả nhịn không được ,nhẩy xuống song  phụ  đẩy cho tàu được ra khỏi chỗ kẹt , đến lúc tàu vượt qua được cồn rồi mình mới bị chớ với khi chân hụt xuống xâu , vội chụp nắm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh,  được ông xóc ngang lưng  ,nghe ông la lên , đưa cô nầy trở lên ghe trước nhất ,con gái còn nhỏ xíu mà xuống đẩy  tàu với người ta  nè trời ,  ghe lênh đênh 7 ngày đối khát trên biển thì được tàu Cap Anamur  của Đức vớt  , lên tàu lớn sinh hoạt thoải mái no đủ , theo tàu xuốt hành trình 3 tuần lể trên biên đông để tìm ghe vượt biển ,  thỉnh thoản được anh Công đến hỏi han và kêu là cô bé  không sợ chết , anh tự giới thiệu là cựu sĩ quan KQVNCH , lúc  trên ghe mặc đồ bộ đội chỉ là ngụy trang , mặc dù lúc đó mình còn trẻ lắm ,nhưng củng đủ suy nghỉ đến việc khí tiết của con người , lúc gặp nạn chung mới thấy kẻ hào kiệt dám xong pha hiểm trở , người tham sống sợ chết  , có ông lúc ghe bị  mắc cạn trên song thì làm bộ ngủ say sống ( chưa ra biển ) qua đến  Đức sau 1 thời gian đi làm ổn định , đứng ra làm  chủ tịch hội người việt vượt biển tp nầy nọ  v…v., chỉ có người cùng đi chung chuyến tàu năm đó mới hiểu rỏ cá tính của nhau …..


      Đêm vượt biển nếu không có anh Công bên cạnh  xóc mình lên mặt nước , chắc có chết chìm trong đêm tối củng chẵn ai biết ngoài bạn và em Trinh  , nên khi bị phân  chia xuống trại tị nạn WMB  , cạnh phòng có ông Cưu KQ đang bị bệnh sốt rét nặng  hành , bà Giang kêu gọi ai dư mềm mang ra  cho  ổng ấy đắp ,mình đả mang mềm của mình qua cho , đắp 5 cái mềm trên người ông củng còn  rung lạnh cặp cặp  ,1 năm sau đó mình đả trở thành bạn gái và sau nầy là vợ của ông bệnh sốt rét nầy   , không phải vô cớ mà mình dám đi lấy người Việt lại lớn tuổi hơn mình làm chồng ,không đơn giản chút nào  như bạn nói , nhưng đả hiểu và thấy được khí tiết tính cách của con người sau chuyến thập tử nhất sinh , lấy chồng thì ai củng phải có ,có chồng như ý muốn của mình thì dù người Việt hay Hoa củng sẻ không lảng phí cuộc đời , cho đến bây giờ ,mình vẩn thấy không hối hận đả lựa chọn cho mình một người không đơn giản sống với nhau trên 33 năm , nếu không phải sống với người chồng nầy ,chưa chắc mình đả có được ngày hôm nay  , nếu thật sự phải có một ngày nào chồng đi sống với người khác ,vì bất cứ lý do gì ,  tự mình củng biết là đả đến lúc  hết duyên hết nợ rồi , có níu kéo  củng chỉ là thừa thải . chi bằng chúc phúc cho  chồng  , vĩnh viển không dính dáng với những  gì mình  đả cho là hang thúi nát , hơn 6 năm nay mình chưa từng than khóc  với ai  ,chỉ viết nhật ký  cho một mình khoay khỏa  tinh thần , tự an ủi một mình  ,củng không muốn bạn hay một người nào xen vào  hỏi  han cách sống tinh thần hay con đường mình  đang đi , củng như mình biết cá tính chồng bạn thế nào thế nào vừa gia trưởng vừa không chịu khó do từ miệng bạn kể mỏi lần xuống nhà mình chơi , mình chưa từng nói  ra một ý kiến gì cho bạn , bởi từng chứng kiến lúc cùng nhau  ở trại tị nạn Singarpore 100 ngày chờ  qua Đức  , kẻ làm chồng bạn bây giờ lúc đó ở chung nhà đóng tiền  bằng nhau ăn cơm chung , có thái độ ít kỷ , nhỏ mọn ,  vừa keo kiết ,vừa giành ăn với đám con gái nhỏ xíu chúng mình , bị bạn chưởi như ghẻ lở ,la làng ghét cay ghét đắng kêu là  đồ tham ăn , nhưng sau khi qua Đức 2 người  cùng định cư ở 1 tp  HH , bạn lại yêu  và lấy làm chồng  , chồng vợ là một thể , như  đôi giầy vừa dặn hay chên lệt ,chỉ có người mang tự biết là đủ , đâu cần đi than với ai , dù đôi giầy lở mang đi không thoải mái  hay bị đau chân củng là giầy    tự  mình đả lựa chọn .

 

   

     Phía sau cuộc sống mỗi người đều có ẩn chứa nỗi đau riêng , đều có nỗi khổ không thể nói ra bằng lời. Mỗi người đều phải bước đi trên con đường của mình đả hoặch định .Chỉ  cần quán xuyến tinh thần sống  trong thái độ lạc quan và kiên cường ,  Khi lạnh hãy mặc thêm áo khoác cho mình , Khi đói mua cho mình một cái bánh có thể lót dạ  , Khi đau hãy tự cho mình một chút kiên cường , nấu một món ăn thật vừa ý nếu có thể , luôn ăn thật ngon vì bao tử nằm gần với trái tim , bao tử được no ấm ,trái tim củng bớt đau , đời người, không phải luôn tốt đẹp như trong mơ, cũng không phải luôn xấu như trong tưởng tượng của người không ở trong cuộc nhìn từ bề ngoài ,  Cuộc sống vốn rất  tốt đẹp  và hiền hòa  ,những thứ chính yếu nhất trong cuộc sống cần thiết đều cho người ta  miễn phí , như ánh sang  mặt trời , không khí , màu sắc vẻ đẹp thiên nhiên ,tự người và người  không quý trọng những  đặc ân  đang có  , lại  thích tổn thương nhau . 

                   

        Sáng nay ra vườn ngồi đọc báo phơi nắng , đọc Châu Công giải mộng , nắng  tháng 4 ấm  đến 20 độ ,nhìn lên trên ,  cây nho  già chạy xum quanh nhà đả ra nhiều lá xanh , màu sắc dáng điệu của lá mới thật đẹp , tự trách mình khờ khạo,   hôm  nghe điện thoại của bạn  gọi , bực mình khó chịu cả ngày đêm  , miệng đắng tim  động nhịn không nổi phải nói cho chồng nghe  ,quên hết  câu giản Xem Nước Là Nước , Xem Núi Là Núi  của Thiền Ngôn tự quán chiếu tâm cảnh bản thân ,đêm  nay ngồi viết nhật ký ,nhìn ra cửa sổ  thấy trăng sáng  trên ngọn núi trước nhà , đêm của tháng 4 ở đây thật bình yên , nhưng tháng 4 đối với nhiều người mang thân tha hương như mình  luôn nổi dậy nhiều cảm xúc  ,nước mất , nhà tan , con xa cha mẹ , anh chị em ly tan , tha  hương cầu thực , Đêm nay  cảm giác nhớ nhà dâng tràn tâm trí  , nhớ tuổi thơ được hạnh phúc  sống chung cha mẹ , bạn bè thân thích một thuở   , có học tình thức đến cở nào ,củng không quên được những chuyện không thể nào quên . …………………………….