Tiễn con đi rồi , mang tâm trạng hụt hẵng dưới bầu trời u ám mưa rơi lất phất
trở về nhà , bắt đầu từ hôm nay ,cuộc sống con gái nhỏ sẻ thay đổi hoàn toàn ,
hôm qua đối bụng có cha làm cho ăn ,áo quần có người giặc ủi sẵn cho mặc ,
mỏi sáng thức giấc có người xếp mền gói ngăn nấp , từ hôm nay trở đi , mọi
thứ phải bắt đầu tự tập làm lấy , bắt đầu bước vào cuộc sống xum quanh
không có người thân , mọi thứ bắt đầu đúng vào mùa lể Phục Sinh đang cận kề ,
mùa hoa vàng nở rộ sau vườn nhà , nở khắp nơi hai bên đường quốc lộ , quang cảnh
củng là một dịp tốt đẹp mang niềm tin cho mình ngẫm nghỉ đến số phần bước đi
của con gái .
Trong đêm khuya hồi ức lại thời ba má
cho các con đi vượt biên 35 năm trước , mới phục xát đất lòng cam đảm và tinh
thần chịu đựng của cha mẹ vì tương lai phải tốn của hao tiền còn
truốt lấy mạo hiểm hy sinh cho các con , ngày đi vượt biên mình còn nhỏ tuổi
hơn con gái nhỏ bây giờ , ba má giao cho hia Cẩu là người dẫn đường mang xuống
ghe trốn khỏi VN , sống chết phó mặt cho trời định với sống gió Thần Hải ,
con bây giờ chỉ lên tp KL ở để đi học , trong gười có iphone ,có internet
liên lạc , nhà bếp , phòng ngủ nhà tấm hành lang nhất nhât
được cha trang hoàn bố trí đầy đủ tiện nghi , cho cả mật mả nếu cần
mua gì có thể trả trên mạng , phương tiện giao thông đi về dể dàng , trái tim
mình còn nặng trĩu và đau từng hồi kéo dài liên tục mấy tuần nay , mang
so lại sự phân ly với cha mẹ và mình của ngày củ , nổi khổ sinh ly biền
biệt , sinh tử chưa biết chắc của ngày ấy ,tâm trạng ba má phải khổ nặng bao
ngàn lần hơn mình bây giờ . Ngồi yên nghỉ và so như vậy để luôn biết ơn trời
, biết ơn tấm lòng cao thượng của cha mẹ đả hy sinh cho cac con
, là động lực để mấy mươi năm nay khiến mình không lảng phí thời giang ngừng
nghỉ của cuộc đời xa xứ . củng tự an ủi mình trong mỏi nổi khổ đau , luôn
được sự che chở của trời cao , luôn dành cho nhiều ưu ái , đặc ân , thuận
lợi hơn nhiều gia đình khác .
Đêm nay ngoài trời mưa liên miên ,
tiếng mưa buồn như tâm trạng rai rức của những người có thân nhân vì hoàn
cảnh phải xa cách , càng như tiếng khóc than oán của các nhà cha mẹ có
con hay người thân bất hạnh phải làm nạn nhân của chuyến bay hãng GMW của Đức ,
vừa xảy ra tai nạn do ông phi công bị bệnh trầm cảm cố tình láy con tàu đâm
đầu vào vẩy núi Alpen miền nam nước Pháp , tự sát bằng cách kéo theo 149
sinh linh vô tội đi theo vào cổi hư vô , chết tàn khóc không toàn thây . Thế
gian chuyện buồn kể không hết , cuộc đời mỏi người có những khúc quanh bổng
thay đổi không còn như ý , tinh thần gập ghềnh khó phôi pha , như đi trong
cát bụi , đi trong gió bắc , đi trong đêm mưa , cô đơn , lạnh vắng không
chia sẻ được với một ai .........Cho dù người đời
có để lại bao nhiên lời hay ý đẹp , khuyên người cân nhắc và quý trọng mỏi một
ngày một giờ của hiện tại đang theo thời gian trôi qua , cảm giác
trống vắng và tinh thần bị hụt hẵng vẩn làm cho mình nghèn nghẹn trong lòng
. Dù biết trước cơ hội thăm giếng nhau là con số
cộng và cộng , người còn nguyên đó , mình còn đây đả là một mai mắn lớn nhất
của đời người , khắc phục nổi buồn bổng nhiên sống xa con củng cần một khoản
thời giang dài để thích nghi , Dù sao , được làm học sinh của nước CHLB Đức
vẩn là một niềm hạnh phúc mai mắn của đời người , tự an ủi mình để ngày mai thức
giấc có thể tự chỉnh đốn tinh thần lại hoàn hảo , làm công việc chú tâm hoàn
hảo trên con đường mình đả lựa trọn , cố bình tâm tỉnh lặng sống nhửng ngày
không có con gái bên cạnh .
Có cùng nắm tay nhau trải qua đoạn đường hoạn
nạn, cùng nhau chia sẻ một niềm đau , mới thấy khi xa cách là một thử thách
tàn nhẩn quá trong tình thân .
******************
Cha là người dốc toàn thời giang nghỉ ngơi tìm mua và
trang hoàncăn hộ cho con gái .