Đêm thu , sương lạnh , trăng khuyết , nhìn màng đêm buôn xuống không gian dần chuyển thành một màu đen , ranh
giời giữa núi và trời không còn phân biệt được , đêm nay ngoài phố rộn
ràng người người đang vui chơi hội chợ mừng tháng 10 , một mình ở nhà đọc báo
,đọc bài trên các trang website quen thuộc , đêm nay củng như nhiều đêm của
nhiều đêm khác , một mình côi nhà vào cuối tuần , một mình cho cá ăn , một mình
đi ra đi vô trong căn nhà có nhiều phòng không ai có mặt ở nhà , một mình tựa
cửa nhìn ra sân trước , nhìn ngọn đèn đường cạnh tấm bản treo hiệu nhà hàng
thắp sáng cả khu xum quanh nhà , mình thường có những đêm yên tịnh như vậy ,
cảnh vật thế giới ngoại ô lúc nầy như đang ngủ yên ,chỉ có lòng mình là không
yên , trái tim như sợi dây đàn đang căng đau , nhớ lại tiếng nói nấc nghẹn
đau đớn của chồng sáng nay trong điện thoại , chỉ từ một cú té ngả của nửa
đêm ngày 25-12 năm qua gây ra tai nạn , trong 9 tháng của năm Giáp Ngọ nầy
vợ chồng đả xa nhau gần 3 tháng qua từng giai đoạn điều dưỡng , không biết
phải tỏ cùng ai , hôm chia tay nói lời chúc phúc , chia sẻ
, anh đi cố gắng chịu đựng thể xác , giữ gìn sức khỏe ,mình ở nhà chịu
đựng tinh thần , chăm lo mọi việc , một mình làm tốt việc nhà của cha lẩn
mẹ .
Lúc sinh thành ba từng nói qua , tính
của mình ngoại cương nội nhu , sống ở đời luôn gánh lấy nhiều nhiệc trên vai ,
lúc đau khổ thì chỉ âm thần chịu đựng một mình , từ ngày ba mất , mấy năm nay
thấm đậm lời nói nầy của ba , mấy năm nay trong nhà xảy ra nhiều việc quá , từ
đau khổ tận cùng đả khiến mình phải tự biết học lấy cách hòa mình với thiên
nhiên trời đất qua sách vở , qua giảng dạy trên mạng về Dịch Kinh , HĐNK , học
giữ gìn sức khỏe như cỏ cây gặp lúc giong bảo vẩn kiên nhẩn qua được mọi thử
thách , cho dù trên thật tế đả thu hoặch được quá khả quan , quá hiệu nghiệm
ngoài sức tưởng tượng , nhưng cho đến giờ phút nầy , có một thứ vĩnh viển
không thay đổi được là cảm xúc , mỏi khi người nhà người thân quen ai đau khổ
, trái tim mình củng luôn đau theo, khổ theo , khi cái khổ không thể dùng tiền
bạc chia sẻ hầu thay đổi hoàn thiện được , thì cái đau tăng gấp bội lần mỏi
khi nhìn người thân khổ về tinh thần hay thể xác . Cho dù mình có đọc thuộc lòng
Tâm Kinh từ nhiều năm trời , thế gian nầy mọi thứ đều không , nhưng trước mặt
mình mọi viêc xảy ra, cảm xúc vẩn tràn đầy , thật tế của nổi đau không thể chia
sẻ , niềm cô đơn của mỏi một cá thể tồn tại trong vấn đề ,Tâm Kinh không thể là
liều thuốc giản để đọc rồi xoa diệu được thực trạng .
Những lúc tâm trạng không được yên tịnh
,mình hay lấy chổi ra quét sạch sân vườn , gôm hêt những lá rụng ngoài sân cho
vào thùng rác , như đang tự cố gắng quét sạch tâm niệm đang bất an lo lắng
trong lòng , mùa thu năm nay thời tiết đẹp như hai mùa thu trước , việc nhà
bận ,việc làm bận , thời tiết có đẹp đén ngần nào ,mỏi ngày thay đổi màu sắc và
khí trời đến 3 lượt vẩn không làm mình có cảm hứng lấy máy ra chụp ảnh lưu lại
, những lúc đêm khuya đơn độc suy tư như lúc nầy , mới biết sinh ra là đàn bà ,
dù cứng rắng kiên cường đến cở nào , củng có lúc yếu đuối , có lúc bơ vơ ,trái
tim dù đả bị vỡ nát vẩn còn biết đau , vẩn biết thổn thức với niềm đau của
người thân khi chính bản thân mình không thể nào chia sẻ .
Đêm nay nhớ đến câu nói để lại nhiều ấn
tượng cho người đọc của Henry Bataille : Mỗi nổi khổ đau có lẻ là sự dang vội bí
ẩn của một niềm hạnh phúc qua thời gian và không gian .
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen